Hóa ra anh ta là luật sư.
Ninh Mẫn ngộ ra đồng thời cảm thấy sợ hãi với dã tâm của anh ta.
Ngay từ khi bắt đầu, cô đã mắc bẫy của anh ta: Người này dùng Triệu Bình Phương để dụ cô tới.
Sở dĩ anh ta làm như vậy, chắc chắn anh ta không thể gọi cho Hàn Tịnh. Đơn giản bởi vì Hàn Tịnh đáng thương đâu có điện thoại di động, với cả bất cứ cuộc điện thoại nào gọi đến Đông gia, đều được kiểm tra rõ ràng mới đến tay cô.
Sau đó anh ta lại lợi dụng mối quan hệ của của mình và Hàn Tịnh thuyết phục cô ly hôn. Chỉ cần anh ta nắm được quyền đại diện, đối với Đông Đình Phong mà nói, đây tuyệt đối là một rắc rối. Một khi ly hôn thành công, anh ta sẽ cởi bỏ thân phận của mình, bỗng chốc sẽ thành bạn trai của Hàn Tịnh. Lúc đó thử hỏi thể diện của Đông gia sẽ để đi đâu?
Hứ! Anh ta suy nghĩ thật nham hiểm.
Đối với Ninh Mẫn mà nói, hôn nhân này nhất định phải chấm dứt. Nhưng cô nghĩ lại, Đông lão gia chắc chắn sẽ không cho phép chuyện đó xảy ra, rất khó để ly dị, cho dù muốn mời luật sư đại diện đi nữa thì hỏi xem cả đất Ba Thành này, thậm chí cả nước này có ai dám nhận. Ngoại trừ vì bị thất bại, còn không Đông gia tuyệt đối sẽ không thả người.
Mà người đàn ông này dám đối nghịch với Đông gia, sợ rằng không đơn giả chỉ là việc Đông Đình Phong cướp bạn gái của anh ta.
Người anh ta hướng đến không chỉ là Đông Đình Phong, mà còn muốn tuyên chiến với cả Đông gia.
Kỳ lạ, anh ta dựa vào cái gì mà dám tuyên chiến với gia tộc đệ nhất Ba Thành?
“Anh bây giờ là luật sư?”
“Ngày trước thì không nói làm gì! Nhưng năm năm trở lại đây, chưa từng thua kiện lần nào?”
Nụ cười câu dẫn, ánh mắt bình tĩnh, cũng không lộ ra vẻ kiêu ngạo, người này nhất định là kẻ có tài.
“Anh chắc là có thể đối đầu với Đông gia?”
“Tất nhiên tôi có thể. Chỉ cần em mời tôi, tôi có thể khiến Đông Đình Phong một tay ôm cả đống tài sản ấy chia cho em ít nhất một nửa, coi như là phí phụng dưỡng của em sau này...”
Mới vừa cho là anh ta có tài, giờ thì cái bản chất ngông cuồng cũng lộ ra.
Hứ, mấy năm nay, giới luật sư lúc nào cũng chả xuất hiện những kẻ ngông cuồng như vậy?
Cô nheo mắt lại, suy nghĩ, trong nước hình như không có, trừ phi là ở nước ngoài, đúng, không phải anh ta vừa nói là mới về nước sao, xem ra cô cần phải nghiên cứu một chút về những dữ liệu mới nhất của giới luật sư ngoại quốc mấy năm gần đây.
Về phần phí phụng dưỡng mà anh ta nói tới, cô cũng không hứng thú gì. Nhưng nếu sau này cô kiểm chứng được Hàn Tịnh chính là em gái của cô thì cô nhất định sẽ lấy cái khoản phí đó. Cô phải để lại chút tài sản cho con trai của Hàn Tịnh, Đông Đình Phong nhất định phải trả giá vì tất cả.
Ninh Mẫn bật ra khỏi dòng suy nghĩ, vòng vo mấy câu:
“Được, nếu như hôn nhân giữa em và Đông Đình Phong không thể giải quyết bằng hòa bình thì nhất định em sẽ tìm đến anh!”
Cô vén mái tóc dài qua tai, ngón tay đan xem qua những lọn tóc mềm mượt như dòng nước, khiến cô có chút nhỏ bé, nhu nhược, nhưng những câu nói của cô hoàn toàn không có chút nhu nhược, ngược lại vô cùng quả quyết:
“Nhưng Thôi Tán, trong cam kết của anh, em có chút không hiểu: Chuyện của chúng ta đã trở thành quá khứ. Nếu như em và Đông đại thiếu thật sự phải đưa nhau ra tòa mới có thể giải quyết được chuyện ly hôn, thì em mong muốn tới lúc đó em mời anh, sau khi chúng ta có thể đạt được mục đích của mình, chúng ta sẽ là bạn tốt của nhau! Trừ chuyện này ra, chúng ta không có chuyện gì khác. Nếu như anh đồng ý, chúng ta xem như một lời đã định.”
Cô đưa tay ra, tạm thời quyết định vậy, chỉ cần điều đó là cần thiết, cô sẽ cùng với người này hợp tác, miễn là có thể nhanh chóng ly hôn. Dựa vào thân phận của Hàn Tịnh hiện nay mà nói, cô không có cách nào để tìm được một người có thực lực mạnh để làm chỗ dựa cho kế hoạch ly hôn. Nếu như Thôi Tán đã tự mình tìm đến, lợi dụng một chút cũng không có gì đáng trách. Đương nhiên, vừa lợi dụng nhưng vừa phải đề phòng cẩn thận.
Thôi Tán đang nhìn bàn tay trắng như tuyết kia, cùng với cái khí chất thong dong toát ra trên khuôn mặt cô, tim đột nhiên bị chệch đi vài nhịp, thật khó tin cô trước mặt sáu năm trước từng là một cô gái nhỏ bé, yếu đuối chuyên dựa dẫm vào anh.
“Quá khứ có thể không cần nhắc đến, chuyện này không vội, chúng ta có thể nói đến chuyện ly dị của em trước. Về vụ án ly hôn này, anh tin chúng ta nhất định có thể vui vẻ hợp tác...”
Anh cầm lấy tay, rất lịch sự hôn lên một cái rồi cười bí hiểm:
“Để có thể giúp em ly hôn thuận lợi, hãy đồng ý cùng anh đến dự một bữa tiệc!”
“Bữa tiệc gì?”
“Em đi rồi sẽ biết!”
Ninh Mẫn rút tay lại, rất muốn đem nụ hôn mà anh ta vừa hôn lên tay cô đi chà sát cho sạch, bởi lẽ cô rất ghét người khác chạm đến mình.
Cô cau mày, trong đầu thoáng qua ý nghĩa, dựa vào quy ước có thể đoán được anh ta muốn làm gì, khẳng định nếu cùng anh ta đi sẽ chẳng phải chuyện tốt đẹp gì, nhưng cô vẫn gật đầu.
“Được!”
Nửa tiếng sau, hai người xuất hiện ở quán rượu Hoàng Tước, cùng lúc đó, Đông Đình Phong cũng bước vào cửa lớn của quán rượu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...