Về đến khách sạn, Lâm Vũ Phi đặt Tiểu Ân xuống giường.
Đường Kính Chi hỏi anh.
"Anh cảm thấy Hà Cẩn Ngôn, cô gái này như thế nào?” “Cô ấy cũng tốt đấy." Anh rót nước uống, nói.
“Nếu có cơ hội em muốn cô ấy sẽ làm bảo mẫu của Tiểu Ân.
Tất nhiên cũng phải xem ý anh và vợ anh thế nào? Em không có quyền tham gia ý kiến.
Còn nữa, anh nên bỏ chút thời gian để Tiểu Ân chấp nhận chuyện vợ mới của anh.
“Em yên tâm.
Việc này không thành vấn đề.
“Sao anh chắc chắn như thế?”
Lâm Vũ Phi ấp ủng gãi đầu.
“Bởi vì...!vợ anh...!phần lớn thời gian cô ấy đều không ở phương Nam.
Anh nên nói thế này, thời gian cô ấy làm việc ở ngoài còn nhiều hơn thời gian ở nhà.
Đường Kính Chi mỉm cười, nói.
“Tình cảnh này hình như suýt nữa đã từng xảy ra với chúng ta.
Nếu như năm đó anh quay về tiếp quản Thiên Phúc còn em ở lại làm việc ở đài truyền hình liệu chúng ta có thể trở thành cặp vợ chồng như thế này không?"
Lâm Vũ Phi không nói gì, chỉ nhếch môi cười nhẹ.
Khi Bảo Minh chạy tới nhà hàng mà mình làm việc thì gặp Lâm Vũ Luân đứng chờ ai đó ở trước cổng.
Cậu bước lại.
“Lâm phó tổng” “Cậu là Bảo Minh?" Lâm Vũ Luân nhìn Bảo Minh từ đầu đến chân cuối cùng cũng nhớ ra cậu là ai.
“Phải, là tôi." "Sao cậu lại ở đây?” “Tôi làm thêm ở nhà bếp của nhà hàng này, không ngờ có thể gặp anh ở đây” “Tôi có hẹn bạn ăn ở đây”
Bảo Minh gãi đầu cười.
“Thật ra tôi luôn muốn tìm cơ hội đến cảm ơn anh, cũng cảm ơn tập đoàn Thiên Phúc.
Cảm ơn Lâm phó tổng đại từ đại bi tha cho cô nhi viện của chúng tôi.
Cậu dập đầu mấy cái liền.
Mỹ nhân “Như ý truyện” bị đánh ghen ngay tại nhà riêngThông tin nữ diễn viên Vương Tử Văn bị đánh ghen tại nhà đang lan truyền với tốc độ chóng mặt trên mạng xã hội Trung Quốc, khiến nữ diễn viên của “Như Ý truyện” phải lên tiếng....Chi tiếtQCLâm Vũ Luân bình thản nói.
“Người cậu nên cảm ơn không phải tôi.
Mấy người có thể tiếp tục ở lại cô nhi viện không phải là công lao của tôi.” “Làm phó tổng, anh và Lâm tổng đều là quý nhân của cô nhi viện chúng tôi.
Chúng tôi thật lòng cảm ơn.
Hôm nay Lâm tổng còn đặc biệt tới thăm cô nhi viện nữa, nếu như có thêm anh thì tốt quá rồi."
Lâm Vũ Luân cau chặt đôi mày.
"Lâm tổng đến cô nhi viện là gì?” “Lâm tổng dẫn Tiểu Ân đến cô nhi viện chơi với lũ trẻ cả ngày." Bảo Minh lấy món quà từ túi đeo chéo, đưa cho Lâm Vũ Luân.
“Đúng rồi, Lâm phó tổng.
Món quà này là mấy đứa trẻ trong viện muốn tặng cho Tiểu Ân, có thể phiền anh đưa cho cậu bé hộ tôi được không?"
Lâm Vũ Luân không đáp, đưa tay cầm lấy hộp quà.
“Thật ngại quá.
Tôi trễ giờ làm rồi.
Có thời gian thì hãy đến cô nhi viện thăm chúng tôi nhé." Nói rồi, Bảo Minh chạy vào trong nhà hàng.
Lại Tử Dương đến đây ăn tình cờ gặp Lâm Vũ Luân.
Cả hai người cùng bước vào.
Lâm Vũ Luân kể những lời mà mình nghe được từ Bảo Minh cho Lại Tử Dương nghe.
Nghe xong, Lại Tử Dương kết luận.
“Không ngờ Lâm tổng lại dùng thủ đoạn này.
Làm ăn kiểu gì vậy? Bảo cậu đi làm còn sau đó anh ta đi làm từ thiện.
Kết quả làm cho cậu mất mặt trước mọi người, bản thân lại thành anh hùng giải cứu cho cô nhi viện.
Đúng là người hai mặt"
Lâm Vũ Luân xoay hộp qua để trên bàn, cất giọng.
"Tôi thật không hiểu nổi tại sao anh ấy phải làm thế? Làm thế này thì có lợi gì cho anh ấy chứ?" “Chính là làm cho cậu bề mặt, làm cho cậu mất đi ý chí chiến đấu sau đó Thiên Phúc là của mình anh ta rồi." “Tôi vốn đĩ còn định học anh ấy cách làm ăn nhưng xem ra tôi còn kém xa.
Lại Tử Dương lên tiếng nói.
“Lâm phó tổng, thật ra năng lực của cậu không thua kém gì anh trai cậu đâu.
Cậu hãy cứ là bản thân mình là được rồi.
“Trong mắt ba tôi, tôi chỉ là một tên nhóc vô tích sự, trong lòng mẹ tôi, tôi chỉ là một đứa trẻ chưa trưởng thành.
Còn anh trai tôi, nhìn bề ngoài là anh em cùng hưởng nhưng lại chỉ dùng việc thăng chức che mắt tôi.
Anh ấy vốn không định cho tôi cơ hội.
Lâm Vũ Luân có chút tức giận, đánh tay thế nào làm chiếc hộp lẫn tới chân một cô gái ăn mặc sành điệu.
Cô nhặt hộp quà lên, bước tới bàn của Lâm Vũ Luân, chìa ra.
“Cái này là của anh à?”
Lâm Vũ Luân ngẩng lên.
Cô gái nhận ra anh là phó tổng giám đốc của Thiên Phúc, gọi tên anh rồi mỉm cười.
“Vũ Luân, sao trùng hợp thế? Tôi đang cùng bạn ăn ở bên kia.
Cô chỉ tay.
“Lát nữa có thời gian thì qua đó nói chuyện chút đi.
Cô về lại bàn của mình.
Lại Tử Dương hỏi.
“Cô ấy là ai vậy?” “Chỉ là một cô gái muốn bước vào nhà giàu thôi." Lâm Vũ Luân nhìn về phía chiếc bàn có cô gái đang ngồi tám chuyện với bạn của mình, nói.
Lại Tử Dương lắc đầu.
“Mấy kiểu con gái này đi đâu cũng thấy, muốn lôi kéo quan hệ hơi vội đấy.
“Thanh toán đi, không ăn nữa."
Nghe Lâm Vũ Luân nói, Lại Tử Dương ngơ ngác.
"Tôi còn chưa ăn mà
Lâm Vũ Luân trừng mắt, Lại Tử Dương buông đũa, tới quầy thanh toán.
Sửa lại cổ áo, Lâm Vũ Luân tới bàn của cô gái kia, nhảy mắt.
“Mấy người đẹp, chút nữa có muốn ra ngoài vui vẻ một chút không?” “Không thành vấn đề”
Bar Napoly.
Lâm Vũ Luân kéo theo Lại Tử Dương cùng đi.
Để mặc cho Lâm Vũ Luân uống rượu cùng đám con gái, Lại Tử Dương ngồi một góc nhâm nhi rượu.
Cô gái sành điệu nói.
“Các cậu đều nhờ phúc của mình nên Vũ Luân mới đến đây đấy” “Đừng có tranh.
Hôm nay tôi đãi, vả lại với người đẹp trước giờ tôi đều không có sức đề kháng.” Lâm Vũ Luân nâng cằm cô lên, nói.
“Tập đoàn Thiên Phúc các anh đúng là không có chàng trại nào tốt cả.
Lâm tổng là công tử đào hoa, Lâm phó tổng lại không từ chối một ai.
Hai anh em anh thật đúng là người một nhà đấy." “Hay cho câu “Người một nhà.
Cạn nào.” Lâm Vũ Luân cụng ly vào lỵ của mấy cô gái, uống một hơi.
“Vũ Luân, anh xem tóc em có rối không?”
Lâm Vũ Luân luồn tay vào tóc của cô.
“Có rối lắm đâu.
Hay là chúng ta chơi trò làm rối tóc đi.
Lâm Vũ Luân ngoắt tay Lại Tử Dương.
"Anh ngồi đó làm gì, lại đây làm một ly đi.
“Chơi như thế nào, anh dạy em đi.” “Lâm phó tổng, hôm nay tôi uống nhiều lắm rồi.
Tôi đi vệ sinh một lát." Lại Tử Dương vội chuồn nhanh.
Lâm Vũ Luân cũng đứng lên định đi theo Lại Tử Dương nhưng vừa xoay người liền bắt gặp Lục Kiều Khiết đứng đó từ bao giờ.
Lục Kiều Khiết vòng tay trước ngực, nhếch môi cười nhạt.
“Xem ra anh đã tìm ra cách giải sầu rồi, cũng chỉ là đi tìm một đám gái đẹp cùng uống rượu chuốc say với anh thôi.
Lẽ nào việc này sẽ an ủi nỗi buồn phải dừng dự án mà lực bất tòng tâm của anh sao?" “Cũng đáng thử một lần lắm chứ.
Dù sao tôi cũng chả mất gì còn cô, có hứng thú gia nhập không?” Anh ghé sát tại Lục Kiều Khiết, thì thầm.
Lục Kiều Khiết chưa kịp trả lời thì cô gái sành điệu bước tới.
“Vũ Luân, cô ấy là ai vậy? Giới thiệu một chút đi." Lục Kiều Khiết nói ngay.
"Không cần giới thiệu đầu.
Một người đã không chung đường thì không nên đi chung.
Đến việc làm bạn cũng có thể bỏ đi được rồi đó.
Cô liếc xéo rồi đi vào nhà vệ sinh..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...