Trong cơn nửa tỉnh nửa mê, Tiểu Ân cứ luôn miệng gọi.
"Ba ơi, ba ơi." Rồi cậu bật dậy.
"Tiểu Ân, có phải con đã nằm mơ không?" Đường Kính
Chi hỏi.
"Không phải, ban nãy ba còn cứu con mà."
Cô há mồm.
"Ba ư? Còn nói không phải nằm mơ sao? Con có biết con đã ngủ bao lâu rồi không? Con đã ngủ ba tiếng rồi đó." "Nhưng...!con nhớ rất rõ mà.
Chính ba đã cứu con." Tiểu Ân cứ khăng khăng.
"Chú Hàn Dân đã nói với mẹ rồi là một vị khách thấy con gặp nạn đã kịp thời cứu con lên đấy.
Cơ thể con vẫn chưa hồi phục, nhanh chóng nằm nghỉ đi nào." Cô bảo cậu năm xuống rồi đắp chăn lên người cậu.
"Mẹ ơi, con muốn đi tìm chủ đã cứu con." "Mẹ cũng muốn đi nói cảm ơn với chú ấy nhưng đã qua thời gian lâu như thế chắc chú ấy cũng đã rời khỏi đó rồi.
Con nhìn mình đi, ra nhiều mồ hôi như thế còn nói không phải là gặp ác mộng à?" Cô lấy khăn chấm mồ hội trên trán cậu.
"Chú Hàn Dân ở bên con, vừa rời khỏi lúc nãy.
Ngày mai cả mẹ và chú đều bận công việc ở ngoài, có một cô bảo mẫu sẽ đến ở với con.
Vậy con hứa với mẹ đừng để mẹ lo lắng nữa được không?" "Dạ.
Mẹ yên tâm, con không sao đâu." Tiểu Ân quay mặt vô tường, trong lòng cảm thấy khó hiểu.
Hà Cẩn Ngôn quyết định không đi làm nữa, ở nhà nhận thêu gối cho người ta.
Bùi Trân Ánh nói.
"Cả ngày em cứ trốn trong nhà không đi làm, theo chị thì em có làm bao nhiêu việc cũng không bù được công việc vốn có của em đâu.
"Bất kể chị nói gì thì em cũng không về S.K làm việc đầu.
Trừ khi họ điều em đi chỗ khác nếu không thì em sẽ nghỉ phép vô thời hạn" "Nghỉ phép hả? Em có bao nhiêu phép có thể nghỉ chứ?" Bùi Băng Tâm lên tiếng.
"Có phải vì chị và chị hai khiến em mấy việc không?" "Không phải đâu, không liên quan gì đến hai chị cả.
Chỉ tại Thiên Phúc bất công, dám ra tay với cô nhi viện của em.
Cho dù em không còn cách nào chống đối họ thì em cũng sẽ phải chỉnh đốn lại họ" Hà Cẩn Ngôn nói, mặt hình sự.
Nham Hiểu Hồng cất giọng lo âu.
"Cẩn Ngôn, ba con đã từng nói chỉ cần ông ấy ra ngoài thì con sẽ là trụ cột của gia đình.
Bây giờ con không đi làm vậy con nói xem gia đình ta phải làm sao đây?" "Mẹ Hồng, mẹ đừng như thế nữa.
Đậu phải là con sẽ không đi làm mãi đâu." "Nghĩ lại ba con đi cũng đã gần một tháng rồi.
Có lúc gọi điện thoại, có lúc thì ông ấy nói ông ấy đang ở miền Tây lúc thì nói ông ấy ở ngoài Bắc.
Dù sao thì mẹ cũng đã quen rồi, nhiều năm qua mỗi lần ba con ra ngoài thì mẹ xem như đã đánh mất một người chồng.
Ông ấy về, mẹ lại xem như đã nhặt lại một người chồng" Nham Hiểu Hồng cổ tình nói thảm thiết khiến Hà Cẩn Ngôn động lòng mà đi làm.
"Mẹ chỉ lo cho tình trạng kinh tế gia đình thôi." "Con biết là từ trước tới nay ba đã làm mẹ phải chịu khổ nhưng nếu nói đến tình trạng kinh tế gia đình thì mẹ không cần phải lo lắng bởi vì con không bao giờ để gia đình mình phải đi ăn gió Tây Bắc đầu."
Nham Hiểu Hồng xoa đầu cô.
"Cẩn Ngôn, con là đứa con ngoan và nghe lời nhất đấy.
Nghe câu này của con thì mẹ Hồng an tâm rồi." Bà cười thầm nói với hai cô con gái của mình.
"Mẹ đã nói Cẩn Ngôn sẽ có cách mà, hai đứa lo lắng gì chứ."
Hoài Linh lần đầu đăng ảnh 6 anh em ruột để mừng sinh nhật em gái útMới đây, trên trang cá nhân của mình, nam danh hài Hoài Linh đã cho đăng tải loạt ảnh gia đình kèm dòng trạng thái chúc mừng sinh nhật em gái của mình...Chi tiếtQCĐiện thoại của Hà Cẩn Ngôn reng lên.
Cô đứng lên đến bên cửa sổ nghe.
"A lô, trưởng nhóm.
Em nói rõ với chị trước đó, nếu chị khuyên em về S.K làm việc thì tuyệt đối không được."
Âu Diệp Tử gọi để nói chuyện khác.
"Được rồi.
Tính cách của em chị hiểu rõ nhưng chị lo em không có thu nhập thôi.
Chị có một người bạn vốn dĩ sẽ đi làm bảo mẫu tạm thời nhưng đột nhiên lại bị cảm nặng sợ sẽ lây cho em nhỏ.
Chẳng phải em đã từng có kinh nghiệm trong trường mẫu giáo sao? Lương chỗ đó không tệ đầu, em có muốn đi thử việc không?"
Cô gật lia lịa.
"Muốn ạ.
Chỉ cần có thể kiếm được tiền thì dầu sôi lửa bỏng em cũng không tiếc.
Việc gì em cũng nhận làm hết."
Tiểu Ân thức dậy sau giấc ngủ buổi sáng.
Cậu ra phòng khách thấy mẹ mình đang ngủ trên ghế thì vào phòng đem chăn ra đắp lên người cô và dọn những tờ giấy để ngổn ngang trên bàn, trong lúc dọn cậu tình cờ nhìn thấy tư liệu của Lâm Vũ Phi - người rất giống trong bức hình mà cậu luôn nghi ngờ đó là ba mình.
Đường Kính Chi hé mắt.
"Tiểu Ân, con dậy rồi sao?" "Dạ, dậy rồi." Cậu để tờ giấy đó chung với những tờ giấy khác.
"Con đói chưa?" "Đói rồi ạ.
"Để mẹ đi thay đồ rồi chúng ta xuống lầu ăn sáng nhé."
Cô đi vào phòng.
Tiểu Ân vội lấy tư liệu về Lâm Vũ Phi ra xem, lẩm nhẩm
Ba, người này là ba mình sao?"
Đường Kính Chi nói vọng ra từ trong phòng.
"Tiểu Ân, con mau đi đánh răng đi, chút nữa cô bảo mẫu sẽ đến đấy." "Con biết rồi ạ." Tiểu Ân gấp tờ giấy ấy làm tư rồi nhét vào túi quần.
Hà Cẩn Ngôn đến chỗ ở của Đường Kính Chi để nhận việc.
Tiểu Ân thường ngày rất ngoan nhưng cũng có lúc rất
Đường Kính Chi xem qua hồ sơ lý lịch của cô, nói.
"Cô Hà, nghịch, cô không cần chiều theo nó đâu." "Tôi sẽ cố gắng hết sức" "Không cần phải cố gắng hết sức đâu, tôi chỉ cần một người biết quan tâm, chăm sóc Tiểu Ân để tôi yên tâm đi làm là được.
Tôi kết thúc công việc vào buổi chiều nên trong quần thời gian này cô sẽ phụ trách chăm sóc Tiểu Ân, có chuyện gì cô cứ gọi vào di động của tôi.
Còn về việc ăn uống trong khách sạn này chẳng có gì khác, hai người có thể xuống nhà hàng ở dưới lầu cũng có thể gọi nhân viên phục vụ đem lên.
Nhưng mà cô đừng dẫn thắng bé rời khỏi nơi này, tôi không yên tâm đâu." "Được." Hà Cẩn Ngôn đã hiểu rõ, cô nói.
"Tiểu Ân, cô bảo mẫu đến rồi, con mau ra đây"
Tiểu Ân vùng vằng đi ra, mặt nhăn nhó.
Đường Kính Chi giới thiệu.
"Đây là chị Cẩn Ngôn, người sẽ chăm sóc con hôm nay.
Mau chào chị đi." "Gọi Cẩn Ngôn là được rồi." Hà Cẩn Ngôn nhoẻn cười.
Đường Kính Chi trừng mắt.
"Không được hỗn, con phải dùng kính ngữ chứ."
Tiểu Ân đáp cộc lốc.
"Chào Cẩn Ngôn" "Chào chị Cẩn Ngôn." Tiểu Ân nghe lời, lặp lại.
"Con ở cùng cô ấy hôm nay ngoan ngoãn ở trong khách sạn, đừng nên chỉ lo chơi điện tử mà phải làm xong bài tập.
Mẹ về sẽ kiểm tra đấy.
Đêm hôm qua chúng ta ngoéo tay hứa điều gì không được quên đấy."
Có tiếng chuông cửa, Đường Kính Chi đi ra mở.
Hà Cẩn Ngôn tươi cười, vẫy tay Tiểu Ân nhưng cậu bé thè lưỡi trêu cô.
Đường Kính Chi vào, phía sau còn có một người.
Cô nói.
"Hàn Dân, để em giới thiệu với anh đây là cô Hà Cẩn Ngôn, bảo mẫu của Tiểu Ân." "Chào cô Hà.
Vậy hôm nay Tiểu Ân trông cậy vào cô." Hà Cẩn Ngôn gật đầu đáp lễ.
Dặn dò xong xuôi, Đường Kính Chi và Hàn Dân đến nơi phỏng vấn chính là tập đoàn Thiên Phúc vốn dĩ đó là nơi phỏng vấn cuối cùng.
"Đột ngột thay đổi lịch phỏng vấn chắc sẽ không làm cho phát thanh viên nổi tiếng như em hồi hộp đến vậy chứ?" Hàn Dân nói khi thấy sắc mặt cô kém đi khi nghe nói sẽ phỏng vấn Lâm Vũ Phi đầu tiên.
"Sắc mặt em thay đổi hẳn rồi.
Xin lỗi, đều do anh cả.
Lúc nhận được điện thoại anh nên thông báo em ngay từ đầu.
Nhưng chắc anh cũng không bị phán tội chết chứ?"
Đường Kính Chi cố nở nụ cười.
"Anh nghĩ khả năng ứng biến của em tệ đến thế sao? Việc nhỏ này sẽ không ảnh hưởng đến biểu hiện của em đâu." Cô nói vậy thôi chứ trong lòng hiện giờ rất căng thẳng khi biết mình sắp sửa gặp lại mối tình đầu..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...