Hoàng Doanh ngồi bên trong không biết Tạ San đau lòng cỡ nào.
Cô ta vẫn dùng giọng nói bình tĩnh phơi bày những chuyện xấu xí nhất: “Sau đó chúng tôi lại làm bạn thân, dù sao cô ta cũng không biết là tôi làm, còn ngây thơ cho rằng tôi là bạn thân, thật là thú vị.”
Hoàng Doanh như điên cuồng nhìn ánh đèn trên đầu: “Chờ sau khi tốt nghiệp là tôi có thể thoát khỏi Tạ San, đến lúc đó tôi phải lập được thành tích trong một công ty thật tốt để khoe mẽ trước mặt Tạ San, nhưng ai biết tôi thế nào cũng không thoát khỏi cô ta, chúng tôi lại làm cùng công ty, lại chung một bộ phận.”
Đây là nghiệt duyên, cũng là ma chú, khiến cho cô ta hằng đêm ngủ không ngon.
“Tạ San rất thông minh, bước ra xã hội lại thích ứng nhanh, cô ta trên thương trường là một người phụ nữ mạnh mẽ khiến người ta theo không kịp, mà tôi lại bị người ta đưa ra so sánh, chúng tôi làm cùng bộ phận, chỉ có cô ta là được làm hạng mục xuất sắc nhất, hạng mục đó giúp cô ta có cơ hội thăng chức tăng lương, nhưng tôi không cam lòng.”
Hoàng Doanh siết chặt ngón tay, vô cùng kích động: “Tôi chỉ kém hơn cô ta có một chút, tại sao mọi người không chú ý tới tôi? Cho nên tôi đã ngủ với giám đốc bộ phận Hoàng, anh ta rõ ràng đã đồng ý với tôi, chỉ cần tôi ngủ với anh ta thì cơ hội tăng lương thăng chức sẽ là của tôi, nhưng rồi đều là nói dối."
Hoàng Doanh kích động đứng lên, tròng mắt đỏ quạch như muốn giết người.
Cũng không biết qua bao lâu cô ta mới bình tĩnh lại, màu đỏ trong mắt lại không hề biến mất: “Anh ta chụp rất nhiều ảnh của tôi, dùng nó ép. buộc tôi, khiến tôi mỗi ngày đều phải cùng anh ta
Nói tới đây thì Hoàng Doanh ôm mặt như sắp sụp đổ tới nơi.
Bởi vì số ảnh chụp đó mà cô ta bị người ta khống chế, cuộc sống của cô ta đã bị hủy hoại.
Tạ San nghe tới đây thì ngây ngốc.
Cô ấy không nghĩ tới Hoàng Doanh vì không cam lòng mà đắm mình trong trụy lạc.
Môi cô ấy run rẩy, cả người hoảng loạn: “Chị chưa từng thấy cô ta như thế này.”
An Đào Đào nhướng mày, nghiêm túc mà nói: “Có lẽ cô ta vốn dĩ đã vậy, chỉ là chị không phát hiện thôi.”
Tạ San gục đầu không nói.
Âm thanh đứt quãng của Hoàng Doanh lại truyền đến: “Tôi sắp chịu hết nổi rồi, nếu không phải vì Tạ San tôi cũng không thành ra thế này, cuộc đời của tôi cũng sẽ không bị hủy, cho nên tôi muốn đầu độc cô ta, chỉ là độc này không gây chết người, chỉ khiến cô ta trở nên xấu xí, thân thể hao tổn mà thôi, tôi đáng thương như vậy, để cô ta trả giá đắt một chút thì có sao đâu?”
Đây là kiểu ngụy biện gì vậy?
Vì không yên phận mà lún sâu vào chuyện đồi trụy, thế nhưng lại đem nỗi bất hạnh của mình đổ lên đầu người khác, còn muốn người ta trả giá đắt, thật là ghê tởm.
An Đào Đào mím môi, suýt chút đã chịu không được sự ghê tởm này.
Chu Mễ và Tạ Như cũng có chung cảm giác, tức giận bất bình nói: “Là do cô ta hãm, trên đời này chắc chắn có nhiều người thông minh, xinh đẹp, lợi hại hơn mình rất nhiều, chẳng lẽ gặp phải người nào cũng sẽ thấy không cam lòng sao? Như vậy thì mỗi ngày còn gì là vui, sống như vậy mà được sao?”
An Đào Đào tán đồng gật đầu: “Chúng ta chỉ cần làm chính mình, mỗi ngày đều so sánh với người khác thì sẽ tức chết mất.”
Tạ San gục đầu, hình như đang tự hỏi gì đó.
“Công ty chúng tôi chú trọng nhất là vẻ bể ngoài, Tạ San trở nên xấu xí thì sẽ đánh mất cơ hội, vì lần trước tôi biểu hiện tốt nên cơ hội đã đến, chỉ là Tạ San lại được bác sĩ An chữa khỏi, tôi rất hoảng loạn, chỉ có thể ra tay lần nữa, liều lượng nhiều hơn một chút. Tôi muốn cô ta càng ngày càng xấu đi, không có cơ hội trở mình.”
Hoàng Doanh cười ha hả độc ác nói.
Tạ San bỗng nhiên ngẩng đầu, dùng ánh mắt xa lạ phức tạp nhìn Hoàng Doanh.
Bạn thân của cô ấy đã chết, người này là ma quỷ, không phải bạn thân của cô ấy.
Vụ án này cơ bản đã rõ ràng, vì ghen tị mà phạm tội, hành vi đầu độc vô cùng độc ác, nhất định phải lãnh án phạt!
Khi Hoàng Doanh thẩm vấn xong ra ngoài thì Tạ San đã lạnh nhạt đứng ngay ngắn ở đó.
Hoàng Doanh đi đến bên cạnh cô ấy, khàn giọng nói: “Bây giờ chắc cô hận tôi lắm nhỉ?”
'Tạ San nhìn cô ta chằm chằm, lạnh lùng nói: "Tôi không hận cô, bạn thân của tôi đã chết, sao tôi phải hận một kẻ ma quỷ chứ?”
Không nghĩ tới cô ấy sẽ nói như vậy, Hoàng Doanh sửng sốt một chút, cuối cùng lại cười to: Đúng vậy, tôi chính là ma quỷ, không đáng để cô hận.”
Tạ San cắn môi dời mắt đi chỗ khác.
Hoàng Doanh nhìn cô ấy một cái rồi bị đưa đi.
Chờ khi cô ta đi khỏi Tạ San mới nhìn về phía đó, cuối cùng cũng không nói gì.
An Đào Đào vỗ vai an ủi cô ấy.
Tạ San khịt mũi, hốc mắt hồng hồng, nhưng ánh mắt lại rất kiên định: “Chị không sao, có thể ngay từ đầu bọn chị đã không phải là bạn thân, chỉ là chị ngốc nên không nhận ra, nhưng cũng, không sao, chị không trách cũng không hận cô ta, sau này chị sẽ sống tốt, vì con người phải luôn tiến về phía trước mà.”
Thấy cô ấy nghĩ thoáng như vậy thì An Đào Đào cũng yên tâm.
Bốn người đi ra ngoài thì ánh mắt An Đào Đào lóe lên, đột nhiên nhìn thấy Hoàng Sâm.
Cô dừng bước, ánh mắt kỳ quái.
Kỳ lạ, sao Hoàng Sâm lại ở chỗ này?
“Đào Đào, cậu làm gì vậy?” Chu Mễ phát hiện biểu cảm của cô không đúng, nhìn theo tầm mắt của cô thì thấy Hoàng Sâm: *A, đó không phải là người bên cạnh Lục Cửu Gia sao?”
Lúc này, Tạ San và Tạ Như mới chú ý tới anh ta.
Người này chính là người bên cạnh Lục Cửu Gia, anh ta ở đây làm gì?
“Hoàng Sâm, anh đến đây làm gì?” An Đào Đào đi qua, tò mò hỏi.
Hoàng Sâm nhìn thấy An Đào Đào thì tươi cười chào hỏi: “Chị dâu, tôi tới báo án.”
Báo án?
Ánh mắt An Đào Đào phức tạp, báo án gì chứ?
Chẳng lẽ Lục Sóc lại nổ súng nên anh ta tới đây báo cáo sao?
Hoàng Sâm nhìn ra ý của cô thì lập tức huơ tay. nói: “Chị sâu đừng nghĩ vớ vần, có trời đất chứng giám lòng trung thành của tôi với Cửu Gia.”
An Đào Đào cười gượng sờ sở cái mũi: “Vậy anh báo án gì?”
Hoàng Sâm nháy mắt, thần bí nói: “Có liên quan tới chị dâu.”
“A?” An Đào Đào nghe xong thì kinh ngạc: " 'Tôi là công dân gương mẫu, chưa từng phạm tội!”
Hoàng Sâm lập tức trấn an, nói: “Chị dâu đừng kích động, tôi không nói chị là tội phạm, chị là người bị hại, cảnh sát sẽ lấy lại công bằng cho chị.”
“Người bị hại?” An Đào Đào tiếp tục ngạc nhiên.
Tình huống này là sao đây?
Lúc này cảnh sát đã tới đây: “Cảm ơn anh Hoàng cung cấp manh mối, Hoàng Doanh đã thừa nhận là đo cô ta thuê côn đồ đánh gãy tay cô An.”"
Vì An Đào Đào là bác sĩ, mấy ngày trước đã chữa mặt cho Tạ San nên cô ta đã vô cùng hoảng loạn.
Cảnh sát đã khiến cho cô ta khai ra rất nhiều thứ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...