An Đào Đào liếc nhìn xuống.
Hóa ra là Kỷ Liên Quân, một cái tên rất đẹp.
An Đào Đào mở bệnh án ra, phát hiện trong đó không có miêu tả chỉ tiết các triệu chứng bệnh của anh ta, mà chỉ mô tả sơ lược một vài điểm, cô lật vài trang rồi đóng bệnh án lại, nói: “Mời anh vươn tay ra để tôi xem thử trước."
Nói xong, cô nhìn Kỷ Liên Quân, cảm thấy ánh mắt của anh ta buồn chán tẻ nhạt, đôi mắt địu dàng xinh đẹp lại thanh tú, nhưng khiến người ta cảm thấy không thoải mái, giống như ánh mắt đó đã đánh mất đi một loại sức sống nào đó vậy.
Trong lúc An Đào Đào đang đánh giá Kỷ Liên Quân, Kỷ Liên Quân cũng đang nhìn cô.
Mặc dù đeo khẩu trang nhưng cũng có thể nhận ra vị bác sĩ An trước mặt còn rất trẻ, thậm. chí còn nhỏ hơn cả anh ta, có lẽ là một cô gái vẫn còn đang đi học. Đôi mắt cô sáng ngời rực rỡ, nốt ruồi dưới mắt nổi bật, bỗng chốc làm cho người khác cảm thấy có chút quen thuộc, giống như đã từng gặp ở đâu rồi.
Kỷ Liên Quân thu lại tầm mắt, nhanh chóng, không còn hứng thú nữa. An Đào Đào đặt tay lên mạch máu của anh ta,
vài phút sau, vẻ mặt cô trở nên nghiêm túc, nhíu chặt mày lại, dường như tình hình không khả quan lắm.
Mẫn Dao thấy vậy, tim bổng chùng xuống: " Bác sĩ An, thật sự hết cách cứu chữa rồi sao?”
'Kỷ Liên Quân nắm chặt tay vịn xe lăn, trên mặt không có biểu cảm gì, nhưng trong lòng lại cảm thấy lạnh lẽo, quả nhiên không chữa được nữa.
“Khó nói lắm, để tôi xem chân của anh trước đã.” An Đào Đào đứng đậy, làm động tác vén quần của Kỷ Liên Quân lên.
'Kỷ Liên Quân giật mình, trong mắt hiện lên một tỉa kháng cự, từ sau tai nạn ba năm trước, hai chân của anh ta đã mất đi cảm giác, cơ bắp teo lại, đôi chân khó coi như vậy ngay cả anh ta cũng không dám nhìn, làm sao có thể để cho người khác nhìn được?
Đầu ngón tay An Đào Đào cứng đờ, thấy anh ta kháng cự, cuối cùng cô buông tay xuống:" Tôi là bác sĩ, anh là bệnh nhân, có một số bệnh cần phải xem qua mới có thể kê đúng thuốc được, nếu anh thật sự muốn chữa trị chân, tôi hy vọng anh có thể phối hợp với tôi.”
Giọng nói của cô bớt đi một chút ngọt ngào lại thêm vào một chút kiên định và trong trẻo, điều này khiến cả người cô trở nên nghiêm túc hơn.
Mẫn Dao biết tại sao anh ta lại kháng cự như. vậy, nhưng bác sĩ An nói rất đúng: "Con trai, bác sĩ An nói rất đúng, mẹ cũng hy vọng con sẽ mau. chóng khỏe lại."
Kỷ Liên Quân cụp mắt xuống, trong mắt hiện lên một tia do dự, nhưng anh ta cũng không có kháng cự như trước nữa.
Anh ta không nói gì, bàn tay vẫn nắm chặt tay vịn của xe lăn.
“Bác sĩ An, con trai tôi đã đồng ý rồi, cô mau xem thử chân của nó đi.” Mẫn Dao biết tính cách. của con trai mình, không nói gì cũng không kháng cự có nghĩa là đã đồng ý rồi.
An Đào Đào nghỉ ngờ, anh ta thực sự đồng ý rồi sao?
Cô không chút do dự mà nhanh chóng xắn ống quần của anh ta lên, trong nháy mắt hiện ra một đôi chân trắng bệch không còn chút máu, cơ bắp co rút lộ ra gân xanh, giống như bộ xương được bọc trong da người, vô cùng đáng sợ.
Một đôi chân xấu xí như vậy lộ ra bên ngoài, Kỷ Liên Quân nhíu chặt mày, có một hơi thở lạnh lẽo tỏa ra giữa lông mày và đôi mắt của anh ta.
Mẫn Dao liếc nhìn sau đó lặng lẽ đứng bên cạnh lau nước mắt.
Nhưng An Đào Đào lại không có cảm giác gì, cô là bác sĩ, sóng to gió lớn gì mà cô chưa gặp qua chứ, cô nhìn kỹ vài lần, chân mày càng nhíu chặt lại: "Vết thương do đạn bắn, khoảng ba năm rồi."
Nghe vậy cả Mẫn Dao và Kỷ Liên Quân đều bị sốc.
Đó quả thật là vết thương do đạn bắn, nhưng. chỉ dựa vào mắt thường thôi mà cô lại có thể nhìn. ra được như vậy sao?
“Bác sĩ An có thể chữa trị được không?” Mẫn Dao giống như đã nắm được cọng rơm cứu mạng.
vậy, trong lời nói tràn đầy sự kích động: “Chỉ cần có thể chữa cho con trai tôi, tôi sẽ làm bất cứ điều gì mà cô yêu cầu.”
Đầu ngón tay của Kỷ Liên Quân run lên, cuối cùng bình tĩnh lại, có thể nhìn ra vết thương do đạn bắn thì sao chứ? Chỉ có thể chứng minh y thuật của cô không tệ, nhưng có thể chữa khỏi cho. anh ta hay không vẫn không biết được.
An Đào Đào không nói gì, chỉ là duỗi tay chạm nhẹ vài chỗ trên chân của anh ta, giống như đang, xác nhận cái gì đó: "Nơi này có cảm giác không? Nơi này, còn có nơi này nữa?"
Kỷ Liên Quân lắc đầu, hoàn toàn không cảm thấy bất cứ cảm giác nào.
"Vết thương do đạn bắn cách nay đã ba năm, hai chân lại không có bất cứ cảm giác gì, có thể sẽ khó để chữa trị được.” An Đào Đào buông tay, cau mày nghiêm túc nói: “Nhưng cũng không phải. không trị được, tôi sẽ châm cứu đả thông kinh mạch của anh trước để kích thích gân cốt, nếu như sau một tuần anh có cảm giác rồi, chúng ta có thể tiến hành bước điều trị tiếp theo."
Lời này vừa nói ra, Mẫn Dao và Kỷ Liên Quân lại ngạc nhiên lần nữa.
Kỷ Liên Quân nắm chặt tay vịn xe lăn, mu bàn tay nổi lên gân xanh, đường như anh ta đang cố đè nén cái gì đó: "Bác sĩ An, chân của tôi thật sự có thể lấy lại cảm giác sao?"
Mẫn Dao che miệng, thoáng chốc kích động đến nỗi không nói nên lời, nếu thật sự có cảm giác, con trai của bà ấy chắc chắn có thể đứng lên lần nữa.
"Trên lý thuyết là có thể, trước tiên anh vào bên trong nằm xuống để tôi châm cứu cho anh." An Đào Đào đeo găng tay vào, lúc cô cầm kim. châm lên, khí chất cả người cô tỏa ra giống như. được bao phủ bởi một vắng hào quang vậy.
Mẫn Đào lập tức đìu Kỷ Liên Quân vào bên trong nằm xuống.
An Đào Đào bắt đầu châm cứu, phương pháp châm cứu thuần thục khiến mọi người vô cùng ngạc nhiên.
Mẫn Dao trợn to hai mắt, không dám lên tiếng, lúc đầu xem trên vòng bạn bè, bà ấy còn tưởng rằng bọn họ phóng đại, làm sao có thể có phương pháp châm cứu đẹp như vậy chứ? Có lẽ cũng chỉ lợi hại hơn người khác một chút mà thôi.
Bây giờ khi tận mắt nhìn thấy bà ấy đám chắc chắn đó tuyệt đối không phải phóng đại mà là khiêm tốn rồi, vô cùng tuyệt vời giống như đóng phim vậy, hiện nay người có được phương pháp. châm cứu lợi hại như vậy, đoán chừng là chỉ có "thánh nhân châm cứu" năm xưa thôi.
'Nghe nói tổ tiên của ông ấy đều là ngự y, phương pháp châm cứu như nhảy múa này được truyền từ đời này sang đời khác, truyền đến đời của "thánh nhân châm cứu" thì đã bị thất truyền rồi, bởi vì đến nay ông ấy vẫn chưa lấy vợ sinh con, không bao lâu sau thì ông ấy nghỉ hưu, không xuất đầu lộ diện nữa, cũng không ai biết ông ấy đang ở đâu.
Nếu không vết thương ở chân của Kỷ Liên Quân cũng sẽ không kéo đài đến ba năm như vậy!
So với sự ngạc nhiên của Mẫn Dao, Kỷ Liên Quân vẫn rất bình tĩnh, trong lòng anh ta dâng lên làn sóng nhưng rất nhanh tan biến.
Sau khi châm cứu xong, An Đào Đào kéo ống. quần của anh ta xuống: "Bây giờ anh cảm thấy thế nào rồi?"
Kỷ Liên Quân lại khôi phục đáng vẻ yên tĩnh một lần nữa, nhưng giọng nói lại trong trẻo dễ nghe như nước chảy: "Không có bất cứ cảm giác gì."
Mẫn Dao đỡ Kỷ Liên Quân đậy, ngồi trở lại xe lăn.
"Hiện tại không có cảm giác gì là đúng rồi, nhưng một tuần sau hẳn là sẽ có cảm giác lại, một tuần sau hai người lại tới tìm tôi." An Đào Đào nói xong, liền viết đơn thuốc lên một tờ giấy.
Đó là phương thuốc giúp kích thích cơ bắp, kết hợp với việc châm cứu vừa rồi có thể đạt hiệu quả gấp đôi.
"Đây là đơn thuốc, kết hợp với phương pháp châm cứu vừa rồi tôi làm sẽ có hiệu quả gấp đôi." An Đào Đào bảo Chu Mễ đi lấy thuốc.
Chu Mễ còn đắm chìm trong vẻ đẹp của người đàn ông đó, đợi đến khi định thần lại thì lập tức đi lấy thuốc.
“Cám ơn bác sĩ An, tôi nhất định sẽ giám sát nó uống thuốc.” Mẫn Dao cầm gói thuốc, không. khỏi liếc nhìn Kỷ Liên Quân một cái, bà ấy biết tính cách của con trai mình, trước đây anh ta rất ngoan còn bây giờ thì càng ngày càng trở nên phản nghịch.
Anh ta vứt bỏ tất cả các loại thuốc, không. thèm uống chúng.
Bây giờ cho dù chỉ có một chút hi vọng cũng không thể chiều theo tính tình của anh ta được nữa.
Kỷ Liên Quân rũ mắt xuống, mím môi không. nói.
An Đào Đào liếc nhìn Kỷ Liên Quân, quả nhiên không thể đánh giá một người mà chỉ nhìn vào vẻ bể ngoài được, một chàng trai địu đàng ấm áp như vậy lại không chịu uống thuốc, quả thật là một bệnh nhân phiền phức.
“Mong bác nhất định phải giám sát anh ta, không thể ngưng uống thuốc được.” An Đào Đào. nghiêm túc nói.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...