Nhìn thấy sự chân thành của bọn họ, An Đào Đào mím môi, nếu không chịu nhận thì lại làm giá quá: “Được rồi, tấm lòng của hai người, tôi xin nhận, tôi nhất định sẽ treo nó lên, cất giữ cẩn thận.”
Đám bệnh nhân ngoài cửa nghe thấy vậy, ngày càng tin tưởng An Đào Đào hơn.
Ngay cả căn bệnh vô sinh đeo bám suốt mười mấy năm cũng có thể chữa khỏi, giống như thần y giáng trần vậy, khiến người ta phải khâm phục.
“Tôi nói cho mọi người biết, bác sĩ An này thực sự rất tuyệt vời, cô ấy đã chữa khỏi chứng đau nửa đầu trong nhiều năm của tôi, hôm nay tôi đến đây để khám lại.”
“Còn cả tôi nữa, cứ đến mùa đông tôi hay bị thấp khớp, được bác sĩ An châm cứu xong thì hết đau.”
"Tôi hay bị đau bụng kinh quấy nhiễu, sau khi được bác sĩ An chữa trị, khi bà đì tháng này đến, tôi không hể có cảm giác gì nữa, đúng là rất thần kỳ”
Các bệnh nhân không ngừng nói lời hay ý đẹp về An Đào Đào, bọn họ liên tục đề cử cô trong vòng. 'bạn bè, cứ vậy, một truyền mười, mười truyền. trăm, ngày càng có nhiều bệnh nhân đến khám bệnh.
Do đó, mới hình thành nên khung cảnh trọng. thể đông đúc kín chỗ như hôm nay.
Hai vợ chồng Triệu Đình Sâm ngồi một lúc sau đó nắm tay nhau rời đi, trước khi rời đi, cô 'Triệu vui vẻ nói: “Bác sĩ An, tay nghề chữa bệnh của cô cao siêu, tôi nhất định phải để cử cho đám. bạn bè của tôi mới được, bảo bọn họ đến đây chữa. bệnh.”
An Đào Đào nghe xong, có hơi ngạc nhiên: "Cảm ơn, cô Triệu.”
" Việc nên làm, việc nên làm mà.” Cô Triệu nở nụ cười dịu dàng với cô, rồi nhanh chóng rời đi với Triệu Đình Sâm.
Họ vừa rời di, An Đào Đào lại quay lại làm việc, buổi sáng cô gặp mấy bệnh nhân, buổi chiều cũng có vài bệnh nhân xếp hàng.
Về phần tấm bảng, được An Đào Đào đặt tạm thời trong văn phòng.
Chu Mễ nhìn thấy toàn bộ quá trình, không, ngừng lật tấm bảng ở đằng kia, đột nhiên cô ấy. cong môi cười, nói: “An Đào Đào, không ngờ sẽ có người tặng cậu một tấm bảng, loại cốt truyện này, tôi chỉ thấy có trên TV, đây chắc hẳn là lời khen ngợi đáng giá nhất đành cho bác sĩ nhỉ?”
*Ù.” An Đào Đào có chút kinh ngạc nhìn tấm bảng: “Diệu thủ hồi xuân, là mục tiêu theo đuổi cao cả nhất của mỗi bác sĩ.”
“Cậu siêu đấy.” Chu Mễ giơ ngón tay cái lên, chân thành khen ngợi.
An Đào Đào cong khóe môi, cười toe toét: “ Bình thường, bình thường thôi, giống nhau giống. nhau mà.”
Chu Mễ vỗ vai cô một cái: “Cậu cứ khoe khoang đi.”
An Đào Đào cười khúc khích, không nói nữa.
*
Nhà họ Kỷ.
Bà Kỷ đang ngồi trên ghế sofa trong phòng khách, trên tay cầm một chuỗi hạt Phật giáo, bà không ngừng lăn từng hạt một.
Tóc bà cụ đã bạc trắng hết, đa khô như vỏ cây, nhưng đôi mắt cực kỳ có sức sống, lúc nào cũng tươi cười, vừa nhìn đã biết là một bà cụ vô cùng hiển từ.
“Mẹ, cô Triệu có thai rồi.” Mẫn Dao nghịch điện thoại, nhìn thấy tin tức trong vòng bạn bè thì đột nhiên kêu lên.
Trong phút chốc, bà cụ Kỷ không có phản ứng gì: “Cô Triệu nào?”
“Là vợ của Triệu Đình Sâm trong khu quân sự đấy.” Mẫn Dao tiếp tục lướt điện thoại, trong tràn đầy vẻ khó tin: “Con nhớ rõ năm nay cô Triệu đã ngoài ba mươi tuổi rồi, cô ấy kết hôn với Triệu
Định Sâm lúc mới hơn hai mươi tuổi, nhưng trong. suốt mười năm qua lại không có con, sao đột nhiên năm nay lại có chứ?”
“Nghe nói bọn họ vẫn luôn đi chữa bệnh, nhưng hình như không có tác dụng gì.” Bà cụ Kỷ đặt chuỗi hạt Phật xuống, cũng có chút kinh ngạc: “Lúc đó có rất nhiều tin đồn, một số người nói 'Triệu Đình Sâm yếu sinh lý, một số người lại nói cô Triệu vô sinh, nhưng mà, bọn họ vẫn quyết tâm.
bên nhau đối mặt với dư luận, bây giờ cũng xem như thời kỳ cực khổ đã qua rồi.”
Mẫn Dao thở dài: “Có ai bảo không phải đâu..."
Bà ấy lại lướt xem vòng bạn bè, lại cảm thán: “ Hóa ra bọn họ gặp được thần y, mới có thể thuận lợi có con.”
Bà cụ Kỷ càng tò mò: “Thần y?”
Tên gọi kiểu này khoa trương quá đi, tưởng đang quay một bộ phim truyền hình chắc?
“Cô Triệu kể trong vòng bạn bè, đó là một bác sĩ Đông y trẻ tuổi, có tài châm cứu xuất sắc hơn người, bọn họ chỉ điều trị hơn nửa tháng đã thụ thai thành công rồi." Mẫn Dao nhìn màn hình điện thoại, trong phút chốc, cảm thấy thật khó tin.
Phải biết rằng vợ chồng Triệu Đình Sâm đã điều trị mười năm nhưng vẫn không có kết quả, mà bây giờ họ đột nhiên nói chỉ cần điều trị hơn nửa tháng là có thể khỏi bệnh, điều này thực sự giống như đóng phim truyền hình vậy
'“Thật sự thần kỳ như vậy sao?” Bà cụ Kỷ bắt đầu có hứng thú: “Bác sĩ đó tên là gì?”
“Họ An, bác sĩ An.” Mẫn Dao tiếp tục bấm. màn hình điện thoại, phát hiện phía dưới có rất nhiều bình luận, đều là lời để cử đi đến chỗ đó khám bệnh của cô Triệu cho các phụ nữ giàu có.
“Đầu tiên tôi xin chúc mừng cô Triệu, sau đó tôi xin cảm ơn để cử của cô Triệu. Bệnh thấp khớp. của tôi đã bị nhiều năm rồi, nhưng được bác sĩ An chữa khỏi bằng châm cứu, đến mùa đông tôi không còn phải chịu cơn đau nữa.”
"Cảm ơn cô Triệu vì đã đề cử +1. Nửa năm trước tôi bị tai nạn xe, đi lại khập khiễng, tôi cũng, tích cực điều trị phục hồi chức nắng nhưng không có tiến triển gì, từ khi bác sĩ An châm cứu cho tôi, chân của tôi đang dần dần hồi phục, bác sĩ An nói hai tháng nữa sẽ hoàn toàn hồi phục.”
“Tôi từng bị đau nửa đầu, nhưng sau khi gặp bác sĩ An thì bệnh đã thuyên giảm. Hiện tôi đang. tích cực uống thuốc, tôi cảm thấy ngày càng khỏe hơn.”
Đây là những người nhân vật có tiếng và giàu có, ngày thường hay kiêu ngạo tự mãn, nhưng bây giờ lại hạ thấp cái tôi, từng người hết lời khen ngợi.
Đầu ngón tay Mẫn Dao run lên, cảm thấy người mình không được khỏe lắm.
Bác sĩ An, thực sự giỏi đến vậy sao?
“Mẹ, mấy người phụ nữ giàu có đó đều hết lời khen ngợi bác sĩ An.” Mẫn Dao mấp máy môi, có vẻ hơi sững sờ: “Con nghe nói cô ấy châm cứu rất giỏi, nửa năm trước cô Khang bị tai nạn xe cộ cũng gần khỏi hẳn.”
“Là cô Khang đến dự tiếc lần trước hả? Người. đi khập khiễng đó đấy à?” Bà cụ Kỷ cẩn thận nhớ lại, cuối cùng cũng nhớ ra người đó.
Mẫn Dao gật đầu: “Là cô ta.”
Trong mắt bà cụ Kỷ rõ ràng lộ vẻ kinh hãi: “ Nghe nói, lúc đó tai nạn rất nghiêm trọng, xuống cốt của cô ta bị gãy, dù có chữa trị thế nào cũng không thể khôi phục lại trạng thái tốt nhất được, giờ cô ta được bác sĩ An chữa khỏi rồi à?”
“Nghe nói có hiệu quả, hai tháng nữa là có thể bình phục an toàn.” Mẫn Dao siết chặt điện thoại, trong đầu lóe lên vài ý nghĩ: “Nhưng, cụ thể thế nào phải gặp mặt trực tiếp cô Khang mới biết được.”
E rằng trong đó có phần nói quá.
Bà cụ Kỷ nắm chặt chuỗi hạt Phật trên bàn, trong mắt lộ vẻ hưng phấn: “Nếu là sự thật, vậy chân của Liên Quân chúng ta cũng chữa khỏi được sao?”
“Con sẽ liên lạc với cô Khang, mời cô ta đến nhà chúng ta.” Mẫn Dao nói xong, lập tức làm liền, mời cô Khang đến nhà ngay.
Khoảng hai mươi phút sau, cô Khang đến.
Cô ta mặc một chiếc váy bó sát người màu đen, ước chừng ba mươi lăm tuổi, vì được bảo dưỡng tốt nên làn da trông săn chắc và căng, mọng, như người mới tuổi hai mươi.
Mặc dù cô ta đi khập khiễng, nhưng cả người cô ta tràn đầy tự tin, bước đi toàn thân mạnh mẽ đầy sức sống, không hề có chút đau đớn nào đo tai nạn xe cộ để lại.
Khi Mẫn Dao thấy cô Khang như vậy thì không khỏi kinh hãi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...