(ca ngợi các bác sĩ về kỹ năng y tế điêu luyện và khả năng cứu chữa những bệnh nhân sắp chết, hồi xuân như hồi sinh)
“Bác sĩ An, cảm ơn, cảm ơn cô nhiều lắm!” Người đàn ông trung niên không ngừng nói cảm ơn, mười năm nay, không ai biết trong lòng anh ta đau đến nhường nào.
Bản thân anh ta đã không ổn, lại phải đối mặt với những ánh mắt đò hỏi của người khác, anh ta gần như muốn gục ngã, may mắn thay, vợ anh ta. vẫn luôn ở bên động viên và an ủi anh ta, không bao giờ bỏ rơi anh ta nên anh ta mới tích cực điều trị.
Bây giờ, tia sáng ban mai này có lẽ là phần thưởng cho những năm cô ấy bên cạnh an ủi.
“Đừng như vậy, đợi sinh đứa bé xong rồi đến cảm ơn tôi cũng không muộn.” An Đào Đào liên tục xua tay, cô thật sự không chịu nổi lời cảm ơn vậy, nó quá nặng nặng nề và trịnh trọng.
Hai vợ chồng nhìn nhau, bấy giờ mới lau nước mắt.
Người đàn ông trung niên lập tức lấy ra một tấm danh thiếp đưa cho An Đào Đào: “Bác sĩ An, sau khi bọn tôi sinh con xong, nhất định sẽ tới cảm ơn cô, đây là danh thiếp của tôi, nếu cô có việc gì cần giúp đỡ thì cứ liên hệ với tôi.”
An Đào Đào nhận lấy danh thiếp, liếc nhìn nó.
Triệu Đình Sâm là một quân nhân.
Tay An Đào Đào khẽ run, lập tức trở nên cung kính, hóa ra là một quân nhân, trách sao anh ta lại ngay thẳng, cứng như sắt thép.
Nhưng, có thể làm một quân nhân đanh thép rơi lệ, có vẻ như các triệu chứng thực sự rất đau đớn.
“Vâng, cảm ơn anh.” An Đào Đào trịnh trọng nhận danh thiếp, cẩn thận đặt nó vào trong túi áo.
*Bác sĩ An, khi nào thì chúng tôi phải đến tái khám? Trước khi rời đi, Triệu Đình Sâm nghiêm túc hỏi.
An Đào Đào suy nghĩ một chút, nói: “Cứ nửa tháng lại đến nhé.”
Triệu Đình Sâm gật đâu, hai vợ chồng cầm tay nhau cùng rời đi.
An Đào Đào nhìn bóng lưng của bọn họ, lập tức bị cảm động, đây hẳn là tình cảm địu đàng và tính cách đanh thép trong truyền thuyết, bị triệu. chứng này tra tấn suốt mười năm, nhưng vẫn có thể chịu đựng, không hề xa rời, đúng là một câu chuyện đẹp.
Cô cong môi cười, có thể giúp đỡ một gia đình quân nhân như vậy, cô rất vui mừng.
Đã qua nửa tháng lúc nào không hay, Lục Sóc vẫn không trở lại biệt thự, trong khoảng thời gian này, ngay cả một tin nhắn cũng không khó, cứ như thể đã bốc hơi khỏi thế giới này.
An Đào Đào ngồi ở bàn ăn bấm điện thoại, có chút do dự, không biết nên gửi tin nhắn cho Lục Sóc hỏi xem anh có an toàn hay không.
Một tháng không về, thực sự không bình thường chút nào, An Đào Đào vừa gõ vài chữ lại bắt đầu do dự, khẽ cắn môi, cuối cùng lại vươn tay. xóa những chữ đó.
'Thôi, vẫn không nên hỏi thì hơn, Lục Sóc không trở về biệt thự là một điều cực kỳ tốt với cô.
Hôm nay không có lớp nên sau khi An Đào Đào ăn bánh mì trứng xong thì nhờ Hoàng Sâm lái xe đưa đến bệnh viện.
Ngồi trong xe, An Đào Đào không kìm được lòng hỏi về chuyện của Lục Sóc, nhưng Hoàng Sâm hình như không biết gì cả, cũng không hề nói liều gì, cô thở đài một hơi, không hỏi nữa.
Hôm nạy là cuối tuần, bệnh viện có chút ồn ào, có rất nhiều người xếp hàng đăng ký, An Đào Đào xuyên qua đám người đi tới phòng làm việc của mình.
Không hiểu sao hôm nay bên ngoài phòng làm việc có rất nhiều người, gấp đôi so với bình thường, bọn họ quây quanh một chỗ, không biết đang làm gì, có vẻ như rất nghiêm trọng, vừa thấy An Đào Đào đến, hai mắt liền sáng ngời, vô cùng kinh ngạc vui mừng.
An Đào Đào bị giật mình, chuyện gì xảy ra thế này?
“Đào Đào, cuối cùng cậu cũng đến rồi.” Chu Mễ nhìn quanh cửa phòng làm việc, khi thấy An Đào Đào đi đến, lập tức vui sướng chạy tới, nói: " Đôi vợ chồng trung niên mà cậu đã chữa trị trước đấy, bọn họ đến rất sớm, còn mang theo một tấm. bảng nói lời cảm ơn.”
An Đào Đào nghe xong, cô sững sờ.
Phải chăng cặp nam nữ trung niên đó là đôi vợ chồng vô sinh hiếm muộn?
“Tấm bảng gì cơ?” Vẻ mặt An Đào Đào khó hiểu.
Chu Mễ nắm lấy cổ tay cô, nói: “Cậu đi qua đó nhìn thử với tôi là khác biết ngay thôi.”
Chỉ cách phòng làm việc vài bước chân, nhưng. hôm nay An Đào Đào lại cảm thấy rất xa xôi, như bị núi cao ngăn cách.
'Trên đường đi, An Đào Đào còn nghe thấy các bệnh nhân đó không ngừng khen ngợi cô, điều này khẳng định cách chữa bệnh của cô, khiến mọi người rất hài lòng.
Cho đến khi đi tới cửa phòng làm việc, một giọng nói càng vui mừng hơn truyền đến: “Cảm ơn bắc sĩ An, vợ tôi có thai rồi, đã hơn hai mươi ngày rồi.
An Đào Đào ngước mắt nhìn lên, thấy người đang nói là quân nhân Triệu Đình Sâm.
Nghe tin vợ anh ta mang thai, An Đào Đào cũng rất vui mừng: “Chúc mừng, ở độ tuổi này mang thai không dễ dàng gì, để chút nữa tôi xem cho vợ anh, đứa con trong bụng mạnh khỏe mới là điều tốt nhất.
“Cảm ơn bác sĩ An, cảm ơn cô rất nhiều.” “Triệu Đình Sâm không khỏi nắm lấy tay An Đào Đào, hốc mắt của vị quân nhân đanh thép ửng đỏ, đôi tay run rẩy, với tư cách là một người bố, anh ta rất mong chờ và vui sướng khi thiên thần nhỏ này đã đến.
'Trong suốt mười năm qua, đó là món quà từ ông trời cho bọn họ!
Hốc mắt cô Triệu cũng đỏ hoe, phụ nữ là người dễ xúc động nhất: “Mười năm qua... Rất cảm ơn bác sĩ An, nếu không gặp được cô, chúng tôi thật sự không biết phải làm sao bây giờ.”
An Đào Đào bị nhiễm cảm xúc của họ, cảm. thấy có chút chua xót, nhưng trong lòng càng vui vẻ hơn, cô mỉm cười nói: “Cô Triệu, bây giờ cô là người đã mang thai, đừng vui mừng hay buổn bã quá mức, không tốt cho đứa bé đâu.”
Bà Triệu vừa nghe xong, lập tức lau hết nước mắt, không đám vui mừng hay buồn nữa.
“Cô Triệu, hay là cô vào đây trước đi, để tôi xem thử đứa bé thế nào rồi?” An Đào Đào đi vào phòng làm việc, khoác chiếc áo blouse vào.
“Được.” Cô Triệu liên tục gật đầu, thấy An Đào Đào bắt đầu bắt mạch, một phút sau cô ấy sốt sắng hỏi: “Bác sĩ An, đứa bé trong bụng tôi thế nào
An Đào Đào nở nụ cười tươi rồi: “Đứa bé khỏe mạnh, cô Triệu nên chú ý chế độ ăn uống bình thường hơn nữa là được.”
“Tôi sẽ chú ý.” Cô Triệu vuốt vẽ cái bụng phẳng lì của mình.
Mới có hơn hai mươi ngày, đứa bé còn chưa thành hình, cô không cảm nhận được cái gì, nhưng cô hình như cảm nhận được nhịp đập của đứa bé, hòa vào làm một với cô ấy, huyết thống hòa quyện vào nhau.
Cô Triệu cong môi nở nụ cười, như có một vắng hào quang thiêng liêng tỏa khắp người cô ấy, đó là ánh hào quang của tình mẫu tử, thật địu. dàng.
An Đào Đào nhìn thoáng qua, có chút sững sờ, nếu như mẹ cô còn ở đó, nhất định sẽ chờ mong đứa trẻ ra đời như thế này, quan tâm săn sóc đứa trẻ, dịu đàng như nước.
Cô cụp mắt xuống, ánh dường như ảm đạm đi rất nhiều.
“Bác sĩ An, vợ chồng tôi đã chuẩn bị cho cô một tấm bảng, tất cả những lời cảm ơn của tôi đều được tích hợp vào tấm bảng này, xin hãy nhận nó. ” Triệu Đình Sâm vén vải đỏ lên, đột nhiên một tấm bảng làm bằng gỗ gụ xuất hiện trong tẩm mắt của An Đào Đào. Trên tấm bảng được khắc bốn ký tự “Diệu thủ hồi xuân” nguệch ngoạc. Mặc dù nó được viết nguệch ngoạc nhưng có thể thấy được độ bền của nó, đặc biệt là loại gỗ gụ, loại hàng cao cấp và đắt
An Đào Đào thấy vậy, vừa mừng vừa lo, vốn tưởng rằng chỉ là một tấm biển bình thường, không ngờ rằng lại có giá trị cao như vậy.
“Có phải cái này đắt lắm không ạ?” An Đào Đào nuốt nước miếng, có chút không dám nhận.
"Bác sĩ An, xin cô hãy nhận nó, đây là tấm lòng của hai vợ chồng tôi đành cho cô.” Triệu Đình Sâm thấy An Đào Đào không nhận thì có phần lo lắng: “Tấm bảng này cũng không quý giá gì cả, bọn tôi đã vất vả suốt mười năm qua, cô là tỉa sáng ban mai của bọn tôi, xin hãy nhận tấm lòng của bọn tôi.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...