“Cháu gái của tôi là Tiểu Thúy còn làm việc trong Dương gia, xin ông đừng đuổi nó đi, hãy cho nó một chỗ dung thân, nó đã không còn ai nữa rồi”
Quản gia cầu xin.
Ông Dương nghe vậy nhắm mắt nói: “Được, tôi đồng ý với ông, coi như ân tình cuối cùng của chúng ta”
“Cảm ơn ông, cảm ơn ông nhiều lắm”
Quản gia vừa khóc vừa nói.
Sau khi nói chuyện với quản gia xong ông Dương cũng không nán lại nữa mà ra về, còn Dương Tử Hiên ông cũng chẳng còn gì để nói.
Nhà họ Dương.
Bà Xuân và quản gia đều bị đưa đi nhà không còn một người nào làm chủ đám người hầu không biết phải làm thế nào thì lại nhìn thấy ông Dương bước vào nhà.
“Ông chủ, ông đã quay lại”
Trong số những người này có người vui mừng khi ông Dương trở lại có người lại tỏ ra hoảng Sợ.
Ông Dương nhìn đám người không mặn không nhạt, việc đầu tiên ông làm là chỉnh đốn lại một số quy tắc cùng con người trong nhà.
Ở đây có người phải rời đi có người ở lại, dĩ nhiên người rời đi là những người đi theo bà Xuân, thường ngày có thái độ hống hách, còn người ở lại là những người làm được việc, có thái độ nghiêm túc thành thật.
Xong xuôi mọi chuyện ông chỉ chờ Dương Tử Sâm và Bạch Ngọc Lan trở về.
Mà lúc này ở biệt thự, Bạch Ngọc Lan sau khi cảm nhận được sự tồn tại chân thật của Dương Tử Sâm mới ngẩng mặt lên nhìn anh hỏi: “Rốt cuộc sự việc là như thế nào? Còn nữa chân anh làm sao có thể đi lại được?”
Dương Tử Sâm nghe cô hỏi thì bắt đầu kế lại: “Trước hôm chúng ta kết hôn mấy ngày anh có nhận được một cuộc gọi lạ từ Mỹ, đối phương hẹn anh nói chuyện, anh đến gặp lại không ngờ người đó là dì của mình, anh nhớ mẹ anh có một người em gái nhưng không rõ tung tích anh cũng từng đi tìm nhiều lần lại chẳng thấy”
“Cuộc hội ngộ bất ngờ này làm anh vừa vui lại vừa đản đo, bởi vì dì ấy nói bà có thể chữa chân cho anh giúp anh đứng dậy nhưng với điều kiện anh phải theo bà ấy qua Pháp chữa trị và không được mang bất cứ ai theo, anh đã dự định sau khi tổ chức hôn lễ sẽ nói với em chuyện này nhưng không ngờ vào chính ngày hôn lễ của chúng ta Dương Tử Hiên lại bày mưu sắp đặt bom hẹn giờ trong xe rước dâu.”
“Anh được Trần Vĩnh thông báo biết được việc này nên tương kế tựu kế, ngày đó người ngồi trong xe không phải là anh mà chính là hai tên đã gài bom, Trần Vĩnh đã đánh ngất bọn chúng và thiết kế chế độ lái tự động, trước khi quả bom nổ bọn anh cũng đã thông báo cho đội rước dâu đi cách xa chiếc xe đó.”
Dương Tử Sâm nói đến đây hơi ngừng một chút, Bạch Ngọc Lan vẫn luôn chăm chú nghe chưa lên tiếng hỏi điều gì, sau khi điều chỉnh lại giọng nói anh mới tiếp tục: “Sau đó anh lên một chiếc xe khác để đến đón em nhưng lại bị xe của dì anh chặn lại, bà ấy nói muốn đưa anh qua Pháp, anh không kịp phản đối cũng không kịp báo cho em biết thì đã bị cưỡng ép đưa đi, chồng của dì ấy ở bên Pháp có một thế lực ngâm nên ngay cả Tiểu Khải thân thủ tốt cũng không thể đánh lại bọn họ”
Dương Tử Sâm giải thích đến đây Bạch Ngọc Lan coi như đã hiểu nửa câu chuyện lại hỏi: “Tại sao bà ấy lại không cho anh liên lạc với em? Ngay cả ông nội cũng không biết sao?”
“Ừm, bà ấy không cho anh liên hệ với bất kỳ ai, còn dọa nếu anh lén liên lạc với em sẽ mang em đi biến mất khỏi cuộc đời anh, anh biết bà ấy nói được làm được nên đã nhẫn nhịn không tìm cách liên hệ với em, lúc biết em mang thai anh đã rất lo lắng muốn chạy ngay đến bên cạnh em nhưng anh vô dụng không thể làm gì”
Dương Tử Sâm nói đoạn thì trầm tư, bộ dạng khổ sở.
Bạch Ngọc Lan cầm lấy tay anh không tiếng động an ủi, thì ra không chỉ có cô mà anh cũng đã chịu nhiều dày vò.
“Nếu đã là bất đắc dĩ em không trách anh, anh cũng đừng trách bản thân”
Dương Tử Sâm nghe vậy cũng biết là cô đang an ủi mình, anh hôn lên trán cô một cái lại nói: “Đương nhiên anh phải trách mình rồi, nếu anh bản lĩnh hơn đã không để chuyện này xảy ra, anh không hiểu ý định của dì anh là gì, chỉ có Trần Vĩnh biết chuyện này nên anh đành nhờ cậu ấy thay anh sắp xếp cho em và ông nội, đồng thời đề phòng Dương Tử Hiên làm bậy, thế nhưng cuối cùng vẫn để cậu ta làm hại em và ông nội”
“Anh đã đến kịp không phải sao, đối với em như vậy là đủ rồi, chỉ là nếu em nhận ra anh sớm hơn thì tốt rồi”
Bạch Ngọc Lan buồn rầu nói, cũng chỉ vì cô không nghĩ đến việc anh còn sống lại có thể đi lại nên tuy có nghi ngờ nên không nhận ra, có điều biết anh thời gian qua luôn ở bên cạnh cô như vậy cô cũng cảm thấy an ủi rồi.
“Xin lỗi, anh đã không thể lộ diện với em sớm hơn”
Dương Tử Sâm áy náy nói, rất nhiều lần anh đã muốn nói với cô anh ở đây, ở ngay bên cạnh cô nhưng lời nói ra đến miệng lại phải nín nhịn.
Bạch Ngọc Lan läc đầu nói: “Mọi chuyện đã qua chỉ cần sau này anh đừng biến mất như vậy là được, em e mình sẽ không chịu nổi mất”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...