“Kết quả này, kết quả này là chính xác sao?” Cô nhìn pháp y run giọng hỏi, ai nói cho cô biết đây chỉ là giả đi, làm ơn.
Thế nhưng pháp y lại gật đầu nói: “Tôi rất tiếc nhưng kết quả này là chính xác, chúng tôi đã kiểm tra năm lần không thể nào nhầm lẫn được.”
Bạch Ngọc Lan loạng choạng mấy bước, Cao Kỳ Anh bên cạnh liên nhanh tay giữ cô lại.
“Ngọc Lan, con không sao chứ?”
Bà Lệ lo lắng hỏi.
“Con, con…
hu hu hu, tại sao, tại sao lại là anh ấy, hu hu hu..”
Nước mắt của Bạch Ngọc Lan không tự chủ rơi xuống, cho đến khi đến được đây cô đã cố gắng kìm nén nước mắt nhưng bây giờ không được nữa rồi, cô khóc, khóc vô cùng thảm thiết, lần đầu tiên trong hai mươi tư năm của cô Bạch Ngọc Lan lại suy sụp đến mức này, từ trước đến này dù có chuyện gì đi nữa cũng không thể hạ gục cô, chỉ có khi biết Dương Tử Sâm chết cô mới thể hiện sự yếu đuối nhất sâu trong nội tâm của mình.
Ai nhìn bộ dạng này của cô cũng không nỡ, thế nhưng lúc này không ai có thể an ủi được cô chỉ có thể chính cô tự vực dậy thôi.
Trần Vĩnh nhìn nhân viên pháp y đã đưa kết quả cho Bạch Ngọc Lan, anh ta cũng cảm nhận được có ánh mắt nhìn mình theo bản năng nhìn lại, cả hai không hẹn mà cùng thở dài.
Dương Tử Sâm rời đi đúng là gây đau thương cho nhiều người, mà Bạch Ngọc Lan chính là người đau lòng nhất, không ai hiểu được nỗi đau của cô, chỉ có bản thân cô biết bản thân đã rơi vào một khoảng không vô định.
Cuối cùng xác của Dương Tử Sâm cũng được mang về nhà họ Dương, người làm thủ tịch vẫn là Bạch Ngọc Lan, dù đau đớn thế nào cô cũng muốn đưa anh về nhà.
Lễ an táng của Dương Tử Sâm đã được định, người buồn kẻ vui trước sự ra đi của anh, ông Dương mặc dù Suy sụp cũng muốn vực dậy tổ chức lễ an táng của cháu trai yêu quý của mình.
Người đến thăm viếng nói ít không ít nhiều cũng không nhiều, chủ yếu là bạn bè thân quen của cùng những thành viên trong công ty, ngoài ra còn có đám phóng viên luôn chầu chực ở cổng.
Vì không muốn ai làm phiên anh yên nghỉ Bạch Ngọc Lan đã nhờ Trần Vĩnh đuổi đám người đó đi, chỉ cho ai thật tâm muốn tiễn anh vào thắp nhang.
Ai cũng nhìn thấy tinh thân của ông Dương và Bạch Ngọc Lan suy sụp rõ rệt, chỉ có Dương Tử Hiên và bà Xuân gương mặt là tươi tỉnh, dù bọn họ có cố tỏ vẻ đau lòng cũng không tránh khỏi ánh mắt của những người tỉnh ý.
Trong suốt tang lễ bên cạnh Bạch Ngọc Lan luôn có mẹ cô và bạn bè thân thiết, Lê Phương đã xin nghỉ một ngày để có thể ở bên cạnh giúp đỡ cô.
Trần Vĩnh là người đứng ra lo liệu không ít chuyện, từ đầu đến cuối Dương Tử Hiên và bà Xuân đáng lẽ phải là người thay ông Dương xử lý tang lễ thì bọn họ chỉ thờ ơ như những vị khách tham gia buổi lễ an táng này.
Cho đến khi tang lễ kết thúc Bạch Ngọc Lan vẫn không thể nào tin được từ nay về sau cô sẽ không còn anh bên cạnh nữa, ôm bức di ảnh của anh Bạch Ngọc Lan đã khóc suốt một đêm, không cho ai bên cạnh.
Bà Lệ không an tâm về con gái nên xin ông Dương đưa Bạch Ngọc Lan về nhà chăm sóc, ông cũng biết hiện tại Bạch Ngọc Lan cần người ở bên nên gật đầu đồng ý.
Lại nói sau khi lo tang lễ của Dương Tử Sâm sức khỏe của ông không chịu được nữa lại tiếp tục nhập viện.
Nhà họ Dương và tập đoàn Dương thị phút chốc rơi vào tay bà Xuân với Dương Tử Hiên.
Chuyện đầu tiên mà Dương Tử Hiên làm sau khi làm chủ lại công ty chính là cho ngưng dự án mới ra của Dương Tử Sâm tiếp tục dự án của mình, đồng thời hẳn cũng tìm đến Hạng Ngạo hợp tác làm ăn, có điều Hạng Ngạo ban đầu đồng ý chuyện làm ăn với hắn nhưng bây giờ lại đột nhiên đổi ý, với lý do không tham gia vào chuyện của giới thương mại thời trang.
Dương Tử Hiên không thể thuyết phục được ông ta lại đánh chủ ý đến tập đoàn Dương thị, dù sao kế hoạch của hắn cũng muốn Dương thị suy sụp, cho nên hẳn dùng cả vốn liếng của Dương thị để làm nền móng cho công ty bên pháp của hắn.
Hắn bàn một lúc hai hợp đồng lớn với công ty tâm cao nước ngoài, một hợp đồng nhằm bán thương hiệu của Dương thị cho một doanh nghiệp ở Mỹ, còn một hợp đồng chính là chuyển nhượng công ty, có điều trước tiên hắn muốn bán thương hiệu trước, nên không nói chuyện chuyển nhượng công ty trước ban giám đốc.
Hơn nữa hợp đồng thứ nhất nhất đang trên đà thương thảo còn hợp đồng thứ hai còn phải chờ bên kia hồi đáp.
Sở dĩ hắn bán thương hiệu là muốn lấy vốn tiếp tục dự án của mình bên Pháp còn việc chuyển nhượng công ty thì không phải nói, hắn muốn Dương thị không còn tồn tại nữa, rơi vào tay ai cũng được hắn không quan tâm miễn sao khi tập đoàn của hắn hoàn thành không còn cái tên Dương thị trên đời nữa.
Dĩ nhiên hắn cũng phải tính toán bán cho người ra giá cao một chút, dù sao Dương thị này cũng không ít người nhòm ngó..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...