Trần Vĩnh muốn nói cái gì đó thì điện thoại lại đổ chuông, hắn nhìn Cao Kỳ Anh một cái mới ra hành lang nghe máy.
Mà lúc này sở pháp y đã có kết quả về hai cái xác chết, một chàng trai mặc áo trắng đi ra khỏi căn phòng xét nghiệm, cởi khẩu trang ra nhìn cảnh sát và hai người đàn ông mặc tây trang nói: “Một trong hai cái xác chính là của anh Dương Tử Sâm, tôi rất tiếc khi phải nói điều này với gia đình.”
Ông Dương ngồi bên ngoài chờ đến nóng ruột lại nghe được tin dữ này không thể chịu nổi đã lập tức ngất xỉu tại chỗ, trợ lý lại một phen đưa ông vào bệnh viện.
Cảnh sát biết được kết quả từ pháp y lại tiếp tục các bước tiếp theo, trước mắt hai cái xác đã được kiểm tra xong có thể tiến hành làm thủ tục rồi trả xác về cho gia đình.
Bạch Ngọc Lan tỉnh dậy đã là mười giờ đêm, bên cạnh cô vẫn có ba người bên cạnh, bà Lệ, Cao Kỳ Anh và Lê Phương, vừa mở mắt ra cô đã vội vàng hỏi: “Tử Sâm, Tử Sâm đâu rồi?”
Không ai nghĩ cô tỉnh nhanh như vậy, mọi người chưa kịp vui mừng lại nghe cô hỏi ai cũng á khẩu không nói được câu nào.
Bạch Ngọc Lan thấy không khí có chút không đúng khàn giọng hỏi: “Ai nói cho con biết anh ấy thế nào rồi?”
Ba người mày qua mắt lại nhìn nhau cuối cùng vẫn là Cao Kỳ Anh lên tiếng: “Pháp y đã xác minh, một trong hai cái xác cháy kia chính là Dương Tử Sâm.”
Bạch Ngọc Lan điếng người tại chỗ hai mắt thất thần không có tiêu cự, cô không bao giờ suy nghĩ đến mình sẽ nghe thấy tin tức này, cô ước gì mình chưa từng nghe điều này.
Không đâu, không có khả năng, là cô nghe nhầm thôi, Tử Sâm không thể chết anh ấy còn sống, nhất định có nhầm lẫn gì đó.
.
Truyện Cung Đấu
Phải, chắc chắn có nhầm lẫn.
Bạch Ngọc Lan nghĩ vậy liên bước xuống giường, gỡ hết ống truyền dịch trong tay ra, mọi người thấy hành động này của cô liên hốt hoảng can ngăn: “Ngọc Lan, cậu đang làm cái gì vậy, bình tĩnh chút đi.”
Lê Phương giữ Bạch Ngọc Lan lại cô lại dãy dụa nói: “Tớ phải đi tìm Tử Sâm, anh ấy không thể nào chết như vậy được, tớ không chấp nhận chuyện này, tớ muốn đi tìm anh ấy.”
“Cậu tìm anh ta ở đâu chứ, anh ta đã chết rồi, cậu không chấp nhận cũng phải chấp nhận chuyện này.”
Lê Phương không nhân tâm nói ra những lời này nhưng cô buộc phải nói, bởi vì trước sau gì Ngọc Lan cũng phải đối mặt.
“Cậu nói bậy, tớ nói anh ấy còn sống anh ấy nhất định còn sống, cậu buông tớ ra, tớ phải tìm cho ra anh ấy mới thôi.”
Bạch Ngọc Lan không nghe Lê Phương nói, cô không bao giờ tin.
Lê Phương thấy không thể khuyên nổi cô đành đem át chủ bài ra nói: “Đừng như vậy Ngọc Lan, bình thường không phải cậu lý trí lắm sao, đừng có kích động, cậu đang mang thai đấy, nếu kích động đứa bé sẽ không tốt đâu.”
Quả nhiên khi Lê Phương vừa dứt lời Bạch Ngọc Lan cũng bình tĩnh trở lại, cô nhìn xuống bụng mình lẩm bẩm: “Có thai, đứa bé?”
Bà Lệ sau một phen hết hồn cũng đến bên cạnh cô khuyên bảo: “Ngọc Lan à, nghe lời mẹ nói trước tiên nghỉ ngơi đi được không, con có thai không thể manh động được, không nghĩ cho bản thân cũng phải nghĩ cho đứa bé của con.”
“Mẹ, con có thai, là đứa bé của con và Tử Sâm, Tử Sâm, Tử Sâm…”
Bạch Ngọc Lan lúc này không còn kích động nữa nhưng cô lại trở nên ngơ ngác một lần nữa lâm vào hôn mê.
Mọi người không biết chuyện này tốt hay xấu nhưng ai cũng xót thương cho cảnh ngộ của cô.
Mà ở trong một phòng bệnh khác ông Dương bị suy tim phải đeo máy thở, lúc này ông cũng đang hôn mê chưa tỉnh dậy, ở bên cạnh ông ngoài trợ lý cũ và Trần Vĩnh ra cũng không còn ai khác, đám người Dương Tử Hiên và bà Xuân đã được báo tin nhưng lại không thấy đến, điều này cho thấy bọn họ cũng chẳng màng đến an nguy của ông.
Mọi chuyện đều do một tay Trần Vĩnh lo liệu, hãn để trợ lý cũ chăm sóc cho ông Dương lại đi sắp xếp những chuyện khác.
Ở nhà họ Dương, bà Xuân biết tin Dương Tử Sâm chết liên tức tốc từ chỗ Lưu Hồng chạy về chưa kịp làm gì đã chạy đến hỏi Dương Tử Hiên: “Con trai, chuyện này là thật sao, Dương Tử Sâm chết thật rồi đúng không?”
Dương Tử Hiên ngôi trên ghế mây ngoài ban công cầm ly rượu vang vô cùng nhàn nhã, hắn uống xong một hớp mới nói: “Đúng vậy, anh ta đã chết, lúc nãy cảnh sát đã gọi điện đến xác nhận, xác của anh ta còn nằm trong nhà xác bảo chúng ta đến nhận.”
“Thật tốt quá rồi, chướng ngại vật duy nhất của chúng ta cuối cùng cũng bị loại bỏ, tiếp theo nên làm cái gì bây giờ, con trai, nói mẹ nghe xem.”
Bà Xuân mừng muốn nhảy cẫng lên, lại vội vàng hỏi.
“Còn làm gì nữa, tiếp tục kế hoạch của chúng ta thôi, bệnh viện báo về với con lão già kia bị suy tim khó mà có thể dậy nổi con phải nhân cơ hội này lấy lại Dương thị, con đã nói với mẹ rồi không đây một tuân Dương thị sẽ hoàn toàn là của chúng ta.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...