Mà lúc này ở công ty mặc dù không có Dương Tử Sâm chủ trì nhưng Dương Tử Hiên làm việc cũng không được thoải mái bởi vì bên cạnh hắn còn có một Trần Vĩnh.
Tuy chỉ là một trợ lý không có chức vụ cao bằng tổng tài hay giám đốc nhưng anh ta lại biết cách ăn nói khiến Dương Tử Hiên nhiều lần tức điên lên, thêm vào đó còn có ông Cao và ông Lý nói thêm vào, Dương Tử Hiên phải nói là bị dồn đến góc tường, người của hắn lại chẳng ai có thể bật lại, lúc trước công ty này do hắn làm chủ không nói bây giờ chủ bị đổi bọn họ cũng không thể hổng hách được.
Trong phòng chủ tịch không ngừng truyền ra tiếng chửi mắng đầy tức giận của Dương Tử Hiên.
“Mày dựa cái gì mà dừng dự án của tao, đây là dự án đã được ông nội tao thông qua trước lúc Dương Tử Sâm còn chưa lên làm chủ tịch, nó đang chạy rất tốt, mày kêu dừng lại công ty tốn thất mày có chịu trách nhiệm hay không?”
“Hừm, tôi cảm thấy dự án này không dừng lại Dương thị mới chịu tổn thất đấy, anh đừng nghĩ chủ tịch không biết sự thật sau dự án đó, nói là xây dựng chi nhánh nhưng thực chất là xây công ty riêng có đúng không?”
Trần Vĩnh thẳng thừng vạch trần kế hoạch của Dương Tử Hiên.
“Không, không phải như vậy, mày, mày đừng có nói lung tung.”
Dương Tử Hiên đương nhiên không nhận, hai mắt lại xoay chuyển láo liên, rõ ràng hắn đã che giấu rất kỹ tại sao Dương Tử Sâm có thể lần ra, anh ta rốt cuộc đã biết được những gì? Dương Tử Hiên lại thêm nung nấu ý chí muốn giết Dương Tử Sâm.
Trần Vĩnh là người nhạy bén hắn nhanh chóng phát hiện ra sát ý trong ánh mắt của Dương Tử Hiên, hắn cũng không kích thích đối phương chỉ nói: “Là thế nào, trong lòng anh tự rõ, dự án này buộc phải dừng lại, đây là chỉ thị của cấp trên, anh nên thông minh một chút, nếu không chết không có chỗ chôn đâu”
“Mày, mày, mày được lắm, chờ đó cho tao, tao sẽ không để Dương Tử Sâm đắc ý lâu đâu.”
Dương Tử Hiên phẫn nộ đạp bay một chiếc ghế ngay bên cạnh sau đó đạp cửa đi ra.
Trần Vĩnh cảm thấy Dương Tử Hiên thật sự sẽ không để yên cho Dương Tử Sâm.
hắn mặc dù không đủ thông minh nhưng lại có máu liêu, dám nghĩ dám làm, nếu không năm đó cũng không chơi trò đặt bom muốn nổ chết Dương Tử Sâm.
Có điều người tính không bằng trời tính Dương Tử Sâm may mắn không chết lại còn âm thầm từng bước vạch trần âm mưu của hắn, đây mới thực sự là người thông minh, lại có tính ẩn nhẫn, tập đoàn Dương thị không có cậu ta sợ là rớt đài lâu rồi.
Thấm thoắt cũng đến ngày cưới của Dương Tử Sâm và Bạch Ngọc Lan, đám cưới của bọn họ đã thu hút sự chú ý của không ít phóng viên báo đài, từ sớm đã có không ít người tập hợp ở trước một nhà thờ, nơi làm lễ cưới.
Có điều nơi đây là nơi tôn nghiêm nên phóng viên cũng bị hạn chế.
Lúc này Bạch Ngọc Lan đang ở chính căn nhà thân yêu của mình, bên cạnh là mẹ cô và người bạn thân, Lê Phương ngoài ra còn có nhân viên trang điểm và một người ngoại lệ là Cao Kỳ Anh.
“Sao cô ta cũng ở đây?”
Lê Phương không có ấn tượng tốt với Cao Kỳ Anh cho lắm, cô chúa ghét những tiểu thư kiêu căng như cô ta, có điều hôm nay nhìn cô ta có chút khác lạ.
“Cô ấy nói muốn giúp tớ, cậu cũng đừng căng thẳng với cô ấy như vậy.”
Bạch Ngọc Lan cười nói.
“Giúp cậu?”
Lê Phương có chút bất ngờ lại kéo cô qua một bên hỏi: “Từ bao giờ quan hệ chị em dâu của cậu và cô ta đã tốt như vậy rồi, hơn nữa cô ta lúc trước còn là vị hôn thê cũ của chồng công, các cậu không có vấn đề gì đó chứ?”
“Cậu suy nghĩ linh tinh các gì bọn tớ sắp không phải chị em dâu nữa rồi.”
Bạch Ngọc Lan bất đắc dĩ với cô bạn.
“Cậu nói vậy là có ý gì?”
Lê Phương lại nổi lên tính tò mò.
“Cao Kỳ Anh và Dương Tử Hiên sắp ly hôn.”
Bạch Ngọc Lan điềm nhiên nói.
“Sao lại như vậy?”
Lê Phương trố mặt hỏi.
“Chuyện kể ra dài lắm, hôm nào rảnh tớ sẽ nói với cậu, hôm nay là ngày của tớ”
Bạch Ngọc Lan nói, cô vừa dứt lời thì giọng nói bà Lệ vang lên.
“Ngọc Lan à mau lại đây thay váy cưới đi, con còn phải trang điểm nữa đó, Tử Sâm một tiếng nữa là đến rồi ”
“Vâng, con tới đây.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...