“Dương Tử Hiên làm cái gì cũng phải có giới hạn, đừng nghĩ tôi không biết những gì cậu làm, một là cậu dừng ngay việc mình làm hai là tôi sẽ để cậu trả giá.”
Dương Tử Sâm rất ít khi nói nhưng một khi nói là nói đúng vào vấn đề.
Đây coi như lời cảnh cáo cuối cùng của anh dành cho Dương Tử Hiên, nếu như hắn không biết đường quay lại cũng đừng trách anh không nể tình thân.
Thế nhưng Dương Tử Hiên không nghe lọt tai lời của anh, cố tình nói: “Tôi xem anh làm gì được tôi.”
“Làm được gì hay không rồi từ từ cậu sẽ biết, Hạng Ngạo không phải người dễ dãi, cậu nghĩ được hắn chống đỡ là nắm chắc phần thắng trong tay rồi sao?”
Dương Tử Sâm không nhanh không chậm nói.
Dương Tử Hiên khựng lại một chút, sau đó cười nhạt nhòa nói: “Hóa ra anh đã biết.”
“Thứ tôi biết không chỉ có thế thôi đâu, chân tôi phế nhưng đầu tôi không phế những chuyện cậu làm tôi đều nắm trong lòng bàn tay, tôi còn bình tĩnh nói chuyện với cậu thế này là còn cho cậu một cơ hội, nếu cậu không nắm bắt vậy chỉ có thể nói cậu tự làm tự chịu.”
Dương Tử Sâm điêm nhiên nói.
“Ha, anh làm như mình nhân nghĩa lắm vậy, ra vẻ cái gì, tôi đã muốn đối đầu với anh thì tuyệt đối không rút lui.”
Dương Tử Hiên nói xong đá cái ghế qua một bên lại đi thẳng ra ngoài.
Không thể không nói tâm tình của hắn vô cùng xấu, hắn không biết Dương Tử Sâm biết được những gì nhưng trong lòng hản đang có chút run rẩy.
“Tính tình của người này…
Haiz, tiếp theo cậu muốn làm gì?”
Trần Vĩnh đứng một bên nghe cuộc “Trò chuyện”
của hai anh em lắc đầu ngán ngẩm lúc này mới có cơ hội lên tiếng.
“Liên hệ được với người kia chưa?”
Dương Tử Sâm hỏi.
“Rồi, ông ta hẹn cậu tám giờ tối nay, ở nhà hàng trung hoa trong khách sạn Diamond.”
Trần Vĩnh trả lời.
“Ừ, tôi biết rồi, tối nay cậu đi cùng tôi, còn có những người kia cậu giám sát họ, ai làm được thì giữ không làm được trực tiếp đuổi đi.”
Dương Tử Sâm lạnh nhạt nói.
“Cậu vẫn quyết tuyệt như ngày nào, không, lần này còn quyết tuyệt hơn.”
Trần Vĩnh bình phẩm một câu.
Dương Tử Sâm không để ý hắn lại bảo Tiểu Khải đẩy mình đi, lại nói từ ngày anh làm chủ tịch Tiểu Khải cũng là thư ký riêng của anh, ngoài việc đẩy xe lăn cho anh còn giúp anh xử lý một số giấy tờ quan trọng của công ty, hiện tại trong công ty anh không thể tin tưởng người nào, nếu tuyển người mới thì quá tốn thời gian, lại nói Tiểu Khải theo anh bao lâu nay vô cùng hiểu cách làm việc của anh.
Buổi tối Dương Tử Sâm không về nhà ăn cơm anh liên gọi điện cho Bạch Ngọc Lan báo một tiếng, cô nghe xong có chút buồn nhưng cũng hiểu anh bận rộn.
Tối nay không có Dương Tử Sâm cô ăn cơm có vẻ buồn chán chưa kể đối diện còn là người đáng ghét, cũng may vẫn còn có ông nội Dương và Cao Kỳ Anh.
“Anh trai mới lên chức đúng là bận rộn, không thể ăn cơm cùng chị dâu rồi, chị cũng đừng buồn, đến, tôi thay anh ấy gắp đồ ăn cho chị.”
Dứt lời Dương Tử Hiên muốn gắp miếng thịt vào chén Bạch Ngọc Lan lại bị cô nhấc cái bát lên né tránh, miếng thịt liền rơi ra bàn.
Bạch Ngọc Lan lạnh lùng nói: “Vợ cậu ngay bên cậu nên chăm sóc cho cô ấy thì tốt hơn, không ai mượn cậu làm chuyện dư thừa đâu.”
Ông Dương ngồi ở đó cũng tức giận nói: “Dương Tử Hiên, cháu đang làm cái gì? Ăn cơm cũng không yên với cháu sao?”
“Cháu thật oan uổng, cháu chỉ muốn gắp thức ăn cho chị dâu thôi mà, cũng không làm việc gì quá đáng.”
Dương Tử Hiên nhún vai nói.
Ông Dương bị hắn chọc giận đến muốn hộc máu còn muốn chửi mấy câu nhưng Cao Kỳ Anh lại lên tiếng hòa hoãn: “Ông nội, ông đừng tức giận hại thân, đối với một số người ông có nói thì họ nghe cũng không hiểu đâu.”
Cả Bạch Ngọc Lan và Dương Tử Hiên đều kinh ngạc khi Cao Kỳ Anh nói như vậy, Dương Tử Hiên cau mày nhìn cô ta tìm tòi nghiên cứu, chỉ thấy Cao Kỳ Anh thản nhiên ăn cơm như không có chuyện gì, giống như người vừa lên tiếng không phải là cô.
Bạch Ngọc Lan kinh ngạc một chút cũng lắng lặng ăn cơm nhưng ăn được hai ba miếng lại cảm thấy nhạt miệng, có điêu cô vẫn ráng ăn nốt bát cơm..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...