Dương Tử Sâm không để cô nói hết liên đưa tay lên lau nước mắt cho cô nói: “Em nên trách anh mới đúng không nên thông cảm cho anh như vậy, mặc dù anh không biết em nhưng chúng ta đã cưới nhau anh nên có mặt trong hôn lễ, cho nên hai từ xin lỗi này em đáng được nhận, đừng khóc.”
“Anh, em đâu có khóc, là anh làm em cảm động nên…’ Bạch Ngọc Lan có chút nghẹn lời lại quay mặt qua một bên không muốn người khác nhìn thấy mình khóc, lần đầu tiên cô ở trước mặt đám đông khóc thế này nên có chút mất mặt.
“Được, là do anh, lại đây, anh có cái này cho em.”
Dương Tử Sâm kéo cô đối diện với mình, sau đó có người mang đến cho anh một cái hộp làm từ gỗ lim, anh nhận lấy từ từ mở ra.
Một nhẫn đính kim cương thiết kế theo hình hoa lan hiện ra trước mặt mọi người, bên dưới thi nhau ô lên một tiếng.
Bạch Ngọc Lan lông mi run rẩy, trong lòng tự hỏi anh rốt cuộc còn chuẩn bị những gì nữa, có thể nào đừng khiến cảm xúc của cô lên lên xuống xuống vậy không? Đám phóng viên rất biết bắt góc quay, máy nào cũng quay cận cảnh góc độ này, còn vô cùng sắc nét, dù sao đây cũng là nghiệp vụ của họ.
Dương Tử Sâm tha thiết nhìn cô, sau đó trâm giọng nói: “Ngọc Lan, anh không thể quỳ em có bằng lòng nhận chiếc nhẫn này không?”
Anh không nói ra lời cầu hôn bởi vì bọn họ đã là vợ chồng anh có nói những lời đó cũng vô dụng.
Bạch Ngọc Lan làm sao có thể từ chối được, cô vừa gật đầu vừa đưa tay ra nói: “ÐĐeo cho em.”
Dương Tử Sâm chỉ chờ câu nói này của cô anh lấy chiếc nhẫn ra từ từ đeo vào ngón áp út của cô, vừa khít, không chật không rộng.
“Cảm ơn anh vì em làm tất cả, ông xã.”
Bạch Ngọc Lan có vô vàn điều muốn nói nhưng cuối cùng chỉ có thể nói lời này.
Dương Tử Sâm chỉ nắm lấy bàn tay của cô như một lời ẩn ý muốn nắm tay cô đi hết đời này.
Làm xong mục đích hôm nay anh lại cùng Bạch Ngọc Lan đi vào bên trong, mặc kệ đám người còn nhao nhao bên ngoài muốn phỏng vấn anh và cô vài câu.
Dương Tử Sâm đi rồi Dương Tử Hiên siết chặt ly rượu trong tay, bây giờ mới rõ mục đích thật sự của anh là gì.
Hắn nghiến răng nói: “Anh ta đồng ý mở buổi tiệc này chỉ để trình diễn một show tình cảm thôi sao?”
“Tổng tài, vậy, vậy có mời Hạng lão gia xuống nữa hay không?”
Trợ lý bên cạnh Dương Tử Hiên cẩn thận hỏi.
“Cậu nói xem?”
Sắc mặt Dương Tử Hiên âm u thấy rõ, hắn còn cho rằng Dương Tử Sâm muốn phô trương thân thế mới tốn sức mời Hạng Ngạo đến để đè ép Dương Tử Sâm nhưng lúc này Dương Tử Sâm chỉ muốn bày tỏ với Bạch Ngọc Lan hẳn ta còn cân Hạng Ngạo làm uy áp sao? Trợ lý đứng im thin thít không dám nói câu nào nữa, không thể không nói đi theo Dương Tử Hiên một năm nay hắn không lúc nào không cẩn thận.
“Cậu thay tôi xin lôi Hạng lão gia một tiếng, tôi tạ lỗi với ông ấy sau.”
Dương Tử Hiên nói xong liên đứng phắt dậy đi ra khỏi phòng.
Trên sân khấu lúc này chỉ có Trần Vĩnh là đau khổ chủ trì buổi tiệc, hắn nói khai tiệc buổi tiệc mới chính thức bắt đầu, thế nhưng người tiếp bọn họ chỉ có Trần Vĩnh và ban giám đốc, chủ tịch mới không biết đã đi đâu còn cựu chủ tịch hoàn toàn không tham gia buổi tiệc này.
Lại nói trong đám khách khứa có một cô gái ăn mặc vô cùng bắt mắt, cô ta chứng kiến toàn bộ cảnh tượng trên sân khấu vô cùng ghen tị với Bạch Ngọc Lan nhưng không để cô ta oán hận lâu thì người đàn ông cô ta để ý lại đi ra ngoài, không bỏ qua cơ hội này cô ta lại xách vách đi theo.
“Ngọc Châu, con đi đâu vậy?”
Người đàn ông trung niên ăn mặc lịch lãm cau mày hỏi.
“Ba, con chỉ đi vệ sinh một lát thôi mà.”
Cô gái gượng cười nói, cô ta không phải ai khác chính là chị em cùng cha khác mẹ của Bạch Ngọc Lan, Bạch Ngọc Châu, nói vậy người đàn ông kia lại chính là Bạch Chấn Hưng.
“Đi nhanh về nhanh, đừng quên mục đích của chúng ta hôm nay, con đừng làm hỏng chuyện của ba.”
Giọng nói của Bạch Chấn Hưng có ý cảnh cáo trong đó.
“Vâng, con biết rồi.”
Bạch Ngọc Châu trong lòng có chút oán hận, rõ ràng mục tiêu cô ta chú định là Dương Tử Hiên thế nhưng người ba này lại muốn cô ta đi quyến rũ tổng tài tập đoàn Trần thị.
Hắn ta đã bốn mươi tuổi vừa già vừa xấu vậy mà ba cô ta lại nhân tâm đẩy con gái mình vào hố lửa chỉ vì muốn ký một bản hợp đồng quan trọng nào đó, lý nào lại như vậy.
Cô ta mới không nghe theo lời ba.
Bạch Ngọc Châu ra khỏi đám tiệc lại không nhìn thấy Dương Tử Hiên đâu, cô lại một phen tìm kiếm mới nhìn thấy hắn đang đứng hút thuốc ở cuối hành lang bên kia, cô ta vui sướng vội vàng đi tới đó.
Cô ta đến sau lưng Dương Tử Hiên hít sâu một hơi mới mở miệng: “Dương tổng, anh cũng ra đây sao, thật trùng hợp.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...