Dân dần anh cũng phát hiện ra mình đã rất thích người phụ nữ này nhưng anh lại không thẳng thắn thừa nhận với cô bởi vì anh tự tỉ trong lòng, anh chỉ là một kẻ tàn phế nếu cô ở bên cạnh anh sẽ chịu nhiều cực khổ bị người người dè bỉu.
Anh không phải không nhìn thấy ánh mắt của đám người hầu mỗi khi nhìn cô, đó là ánh mắt khinh bỉ, coi thường lẫn thương hại, anh không muốn như thế càng để ý cô anh lại càng muốn mang đến cho cô những thứ tốt đẹp nhất.
Nhưng mà anh có cái gì ngoài đôi chân tàn phế này? Dương Tử Sâm đấm mạnh vào chân mình mấy cái, một chút cảm giác cũng không có, nó giống như hai khúc gỗ vậy, anh có đấm thế nào nó cũng vô tri vô giác không biết đau.
Tiểu Khải đứng bên cạnh nhìn thấy hành động này của anh kinh sợ giữ lấy tay anh: “Thiếu gia, anh làm Sao vậy, tại sao lại tự đánh mình.”
“Bỏ tay ra.”
Dương Tử Sâm lạnh lùng quát, anh muốn đấm nát cái chân này của mình, nó làm anh cảm thấy chán ghét, lại vô cùng bất lực, anh không cảm nhận được gì cả, anh không muốn trên cơ thể mình tôn tại thứ vô dụng này.
“Thiếu gia, anh bình tĩnh đi, đừng tự đánh mình.”
Tiểu Khải ra sức khuyên can nhưng Dương Tử Sâm lại mạnh mẽ đẩy cậu ra ngoài, sức lực anh không hề nhỏ chút nào.
Tiểu Khải bị đẩy ra loạng choạng mấy bước lại té xuống đất, trong lòng vô cùng sốt ruột, tại sao đại thiếu phu nhân vẫn còn chưa về chứ cứ tiếp tục như thế này đại thiếu gia sẽ hành hạ bản thân mình mất.
Không được, cậu phải tìm cách gì đó kéo dài đến khi đại thiếu phu nhân vê, tinh quang trong đầu Tiểu Khải lóe lên, cậu lại lồm cồm bò dậy lại lấy điện thoại ra gọi cho Bạch Ngọc Lan sau đó hô lên: “Thiếu gia, thiếu phu nhân gọi điện cho cậu.”
Tiểu Khải dứt lời bên kia truyên đến giọng nói của Bạch Ngọc Lan mà Dương Tử Sâm cũng dừng động tác lại.
“Alo, Tiểu Khải, anh ấy sao rồi, alo, cậu có nghe tôi nói hay không, mau trả lời đi.”
Ở bên kia đầu dây giọng nói của Bạch Ngọc Lan vô cùng sốt ruột, Tiểu Khải lại bật loa ngoài nên cả hai đều nghe thấy giọng cô.
Dương Tử Sâm hít sâu một hơi nhìn chăm chăm vào chiếc điện thoại của Tiểu Khải không đưa tay nhận lấy mà chỉ nhàn nhạt nói: “Tôi không sao.”
Bạch Ngọc Lan nghe thấy giọng của anh vui mừng hỏi: “Tử Sâm là anh sao?”
“Là tôi.”
Dương Tử Sâm nhắm hai mắt lại lần này nghe thấy giọng anh có chút khàn khàn.
Bạch Ngọc Lan thở nhẹ một hơi nói: “Em sắp về tới nhà rồi.”
“Ừm”
“Tử Sâm…”
Cô định nói câu “chờ em”
thì bên kia Dương Tử Sâm lại nói: “Về rồi thì đến căn nhà gỗ tôi có chuyện muốn nói với em.”
Nói xong câu câu này Dương Tử Sâm lại ra hiệu cho Tiểu Khải tắt máy, cậu cũng không dám làm trái lập tức tắt máy không để Bạch Ngọc Lan nói thêm câu nào.
Lúc này Dương Tử Sâm lại nhìn Tiểu Khải bằng ánh mắt lạnh lùng, trâm giọng nói: “Tuyệt đối không có lần sau.”
“Tôi đã biết.”
Tiểu Khải cúi đầu, cậu hiểu thiếu gia đã biết là chính cậu là người chủ động gọi cho thiếu phu nhân.
Bên đây không hiểu sao Bạch Ngọc Lan lại cảm thấy trong lòng bất an lạ thường, cô nắm chặt hai tay lại thả ra, cô nghe ra được Tử Sâm có cái gì đó không đúng, anh nói có chuyện riêng muốn nói với cô, rốt cuộc là chuyện gì? Sẽ không phải chuyện kinh thiên động địa gì đó chứ.
Chưa bao giờ Bạch Ngọc Lan lại cảm thấy lo lắng rối não như lúc này.
Tử Sâm, anh làm sao vậy?
Ở nhà khách Dương gia, người phụ nữ đến tìm Dương Tử Hiên chính là một cô gái chạc hai mươi tuổi, dáng người xinh xắn đáng yêu, làn da trắng như tuyết với mái tóc vàng hoe trông có chút lai người nước ngoài, cô ta nhìn Dương Tử Hiên với ánh mắt say mê như thiếu nữ mười sáu nhìn người trong mộng.
Phía đối diện Cao Kỳ Anh thấy ánh mắt của cô ta bắt đầu cảnh giác, muốn mở miệng hỏi thì người đối diện đã nhào vào ôm lấy Dương Tử Hiên nói: “Anh Hiên, em thật nhớ anh quá, anh có nhớ em hay không?”
Dương Tử Hiên không đẩy cô ta ra ngược lại yêu chiều nói: “Con nhóc này, em vê khi nào không bảo anh ra đón.”
“Em mới về sáng nay, em muốn tạo bất ngờ cho anh nên không nói.”
Cô ta vẫn ở trong lòng Dương Tử Hiên không rời, dường như không cảm nhận được ánh mắt tóe ra lửa của người bên cạnh..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...