Cô Vợ Gả Thay Của Tổng Tài Tàn Tật FULL


“Tử Sâm, hiện tại anh muốn làm cái gì? Anh đừng để ý đôi chân của mình, thích làm cái gì thì làm cái đó, khiến bản thân thoải mái là được, lại nói con người vận hành cuộc sống này chủ yếu bảng bộ óc đâu phải đôi chân, đôi chân chỉ là đưa anh đến nơi anh muốn đến thôi, anh tự ti cái gì chứ”
Bạch Ngọc Lan chớp mắt nhìn anh.

Nếu nói người đàn ông này vì ngươi yêu người thân phản bội mà trở nên nhụt chí còn tạm chấp nhận được, con người mà trái tim dù mạnh mẽ đến đâu cũng chứa đựng yếu đuối bên trong, anh có suy sụp cũng là điều dễ hiểu, thế nhưng nếu anh tự tỉ về đôi chân của mình cô lại có chút khinh thường anh, ngoài kia nhiều người cụt tay cụt chân vẫn có thể sống bình thường sao anh lại không thể chứ, làm như bị liệt là một căn bệnh gì đó rất ghê gớm không bằng.

Dương Tử Sâm liên tục bị những lời nói của cô đả động tâm can, anh muốn làm nhìn thì làm sao? Anh có thể làm gì? Làm việc bằng đầu óc đối với anh mà nói không khó chút nào.

Bạch Ngọc Lan thấy anh suy nghĩ cũng không làm phiền anh nữa, cô chỉ lẳng lặng ngồi bên cạnh nhìn anh.


Dương Tử Sâm, anh không phải mạnh mẽ quyết đoán lắm sao, thế nào mà vì một tai nạn lại đày đọa bản thân đến nông nỗi này, còn sinh ra cảm giác chán ghét bản thân chứ.

Lại nói tai nạn năm đó rốt cuộc là như thế nào? Có lẽ cô nên hỏi ông Dương một chút, đã quyết định chung sống với anh cô muốn biết toàn bộ mọi chuyện về anh, nhà họ Dương cô không quan tâm nhưng anh cô lại vô cùng quan tâm.

Hôm sau Bạch Ngọc Lan ăn sáng cùng Dương Tử Sâm xong liền chuẩn bị đến công ty cô vừa bước chân ra nhà khách liền đụng độ với bà Xuân, thấy hiếm khi thấy bà ta xuất hiện trong khung giờ này, bình thường cô không biết bà ta làm cái gì nhưng rất ít khi xuất hiện ở phòng khách.

Nhà họ Dương không giống như nhà bình thường khác, trừ những lúc ông Dương tập họp mọi người ra thì ai muốn làm gì thì làm, nhà này phải nói có chút âm dương quái khí, thế nhưng cô lại thích như vậy không ai làm phiền ai là tốt nhất.

Có điều cô cũng không tránh khỏi nhiều lúc bị bà Xuân làm khó, thân phận mẹ chồng của bà ta vẫn còn đó, cô muốn mặc kệ cũng không được.

“Mẹ chồng, buổi sáng tốt lành”
Bạch Ngọc Lan lễ phép tươi cười chào hỏi bà ta, một nụ cười xã giao chính hiệu.

Bà Xuân vừa nhìn thấy Bạch Ngọc Lan là trong lòng sôi máu, bà ta còn chưa quên vụ việc đêm hôm trước đâu, muốn tìm cơ hội cho Bạch Ngọc Lan một bài học lại chưa có dịp, chỉ tại bà ta còn phải lo hôn sự cho con trai yêu quý của bà ta.

“Sắp tới Tử Hiên lấy vợ, cô liệu mà cư xử cho chừng mực”
Bà Xuân liếc mắt cô một cái, hận không thể đuổi Bạch Ngọc Lan ra khỏi phạm vi của bà ta.


Bạch Ngọc Lan nghe vậy lại điềm đạm nói: “Con nghĩ lời này mẹ chồng nên nói với con dâu chính thức của mẹ mới đúng, nói thế nào con cũng là chị dâu cả, có cư xử chừng mực cũng là cô ta đối với con, có điều mẹ yên tâm, nếu cô ta không làm phiền đến vợ chồng con con cũng không quan tâm đến cô ta đâu nhưng mà một khi cố tình làm phiên con dâu không đảm bảo sẽ nương tay”
“Hỗn láo, Bạch Ngọc Lan, cô nên nhớ cô còn là con dâu của tôi đó”
Bà Xuân tức giận đến đỏ cả mặt.

“Vâng, con dâu đâu dám phủ nhận, mẹ chồng à sáng sớm nổi giận không tốt cho sức khỏe đâu, mẹ xem trên trán của mẹ có thêm nếp nhăn rồi kìa, mẹ không đi chăm sóc da mặt đi, sắp tới đám cưới em chồng, da mawtj mẹ nhăn nheo sao có thể lên sân khấu đây”
Bạch Ngọc Lan để lại mấy câu lại vội vàng rời đi, để bà Xuân ngơ ngác đứng tại chỗ, bà ta dường như không quan tâm đến Bạch Ngọc Lan mà lục trong túi xách lấy gương ra xem.

“Vết nhăn, vết nhãn đâu?”
Bà ta lại kéo một người hầu lại nói: “Lại đây xem trên mặt ta có vết nhăn hay không?”
Người hầu kia chẳng hiểu mô tê gì nhưng nghe bà ta nói cũng nhìn mặt bà ta một lượt lại lắc đầu nói: “Phu nhân, da mặt bà trắng trẻo căng mọng không thấy nếp nhăn nha.”
Bà Xuân nghe vậy liên biết mình bị lừa, bà ta nghiến răng nghiến lợi: “Bạch Ngọc Lan, mày chờ đấy cho tao ”
Bạch Ngọc Lan rời đi một lúc Dương Tử Sâm lại đi đến căn nhà gỗ phía sau, anh nhìn căn phòng một lượt, trống trơn không có cái gì chỉ có một cái bàn ở giữa nhà.


Lúc trước nơi đây từng là phòng thiết kế của anh, bao nhiêu sản phẩm xuất sắc, lên mặt báo đều được anh vất vả làm tại đây, thể nhưng bây giờ nó lại trở nên trống không như vậy, từ khi nào nơi đây đã không còn cái gì.

Anh nhớ nửa năm trước tới nơi này anh đã cực kỳ chán ghét những sản phẩm trưng bày trong đây nên đã ra lệnh cho người ném hết đi không còn một thứ gì, cuối cùng anh dành nơi này như một không gian riêng của mình không cho ai bước vào.

Dương Tử Sâm đẩy xe lăn đến cái bàn, trên đó vẫn còn chiếc laptop của anh, trên đó phủ một lớp bụi bẩn, vì anh không muốn quan tâm đến mọi chuyện bên ngoài nên không đụng đến nó nữa, thế nhưng lúc này anh lại muốn mở nó lên.

Dương Tử Sâm từ từ mở laptop lên, sau một năm trên màn hình không có gì thay đổi, chỉ là ở hộp thư có 99+ tin gửi đến, anh kích chuột vào đó, bỏ qua những tin rác chỉ đọc những tin gần đây, mà tin gần nhất là nửa năm trước do trợ lý cũ của anh gửi đến..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui