Lại nói lúc này cô tựa vào cũng không còn thấy anh mất tự nhiên như những lần trước nữa, xem ra đã quen cô dựa dẫm, ôm ấp, tuy anh không yêu cô nhưng chí ít cũng không chán ghét cô như những người phụ nữ khác, thế này coi như cô cũng đã đặc biệt trong lòng anh rồi.
Bạch Ngọc Lan nghĩ vậy có chút vui vẻ tiến sát vào ngực anh hơn, mùi thơm trên người cô xộc thẳng vào mũi anh, thân thể của Dương Tử Sâm lúc này có hơi rục rịch, anh hơi né người qua một bên.
“Tử Sâm, làm sao vậy, em dựa làm anh khó chịu sao?”
Bạch Ngọc Lan cảm nhận được sự di chuyển của anh nên ngẩng đầu lên hỏi.
“Không có.”
Dương Tử Sâm hơi khàn giọng nói, khuôn mặt có chút đỏ lên.
Bạch Ngọc Lan cuối cùng cũng hiểu, anh là đang thẹn thùng, cô cười thầm trong lòng trườn người lên một chút thì thầm nói khẽ: “Tử Sâm, tối nay em ngủ cùng anh nhé.”
Trừ đêm ở biệt thự trên núi kia ra bọn họ quay trở về vẫn tách riêng ngủ, lần trước vì cô ngất xỉu nên có thế lấy cớ cùng anh ngủ trên chiếc giường với anh nhưng quay trở về rồi cô không còn cớ gì nữa hơn nữa cô cũng không muốn anh quá căng thẳng.
Dương Tử Sâm nghe cô hỏi anh không trả lời trong lòng hơi lúng túng, cơ thể cũng hơi căng cứng, không biết là căng thắng hay chán ghét, Bạch Ngọc Lan thấy vậy không làm khó anh nữa bèn võ ngực anh nói: “Anh thả lỏng người đi, em đùa anh thôi, lát nữa coi phim xong em lên sô pha ngủ.”
Nói xong cô lại nhìn lên màn hình tivi trùng hợp trong phim đang chiếu cảnh ôm hôn nhau, Bạch Ngọc Lan không có hứng thú xem cảnh này cô dứt khoát nhắm mắt dưỡng thần.
Qua một lúc lâu Dương Tử Sâm nghe thấy tiếng hít thở đều đều của ai đó, anh cúi đầu nhìn người trong lòng, cô đã ngủ say lúc nào.
Trong lúc nhất thời anh bối rối không biết phải làm sao, ôm không xong đẩy ra cũng không được, đánh thức cô anh lại có chút không nỡ.
Bất chợt anh bị suy nghĩ này của mình làm cho sững người, không nỡ? Anh sao lại đi thương tiếc phụ nữ.
Dương Tử Sâm bị bản thân mình dọa sợ, anh muốn gọi người trong lòng dậy nhưng sau nhiều lần lững lờ anh vẫn không tài nào gọi được.
Cuối cùng anh thở nhẹ một hơi lấy remote tắt tivi, tắt đèn rồi nhắm mắt, qua một hồi lâu bàn tay không tự chủ ôm lấy eo cô.
Trong bóng đêm Bạch Ngọc Lan hơi hé mắt ra cười ma mãnh lại dụi dụi vào lòng anh, yên tĩnh ngủ, tối nay cô không tính ngủ ở sô pha đâu, người đàn ông này không đánh thức cô dậy thế thì tối nay cô sẽ an vị ở đây.
Studio váy cưới.
Dương Tử Hiên ngồi ở ghế chờ thỉnh thoảng đưa tay lên xem đồng hồ sau đó nhíu mày vẻ mất kiên nhẫn.
Lúc này có một cuộc gọi đến, hẳn bấm nghe thì bên kia truyền đến giọng nói của một người phụ nữ.
“Dương tổng, nhớ em không?”
“Có chuyện gì?”
Dương Tử Hiên chán ghét hỏi.
“Em đã lấy được dấu mộc của lão già kia rồi, đêm nay chỗ cũ em chờ anh.”
Người phụ nữ nói xong cũng không cần biết Dương Tử Hiên có đồng ý hay không liên cúp máy dường như rất tự tin hắn sẽ đến.
Dương Tử Hiên nhìn điện thoại chỉ hừ nhẹ một tiếng, người phụ nữ này xem ra đã hết tác dụng rồi.
“Tử Hiên, anh xem em có đẹp không?”
Rèm cửa đột nhiên được mở ra, Cao Kỳ Anh được một nhân đỡ ra.
Dương Tử Hiên cất điện thoại nhìn người phụ nữ trước mặt, Cao Kỳ Anh mặc một chiếc váy cưới đuôi cá cúp ngực, đường cong lộ rõ mồn một rất kích thích người nhìn.
Ánh mắt của Dương Tử Hiên xẹt qua một tia lửa, không hổ là người phụ nữ mà Dương Tử Sâm từng yêu, xinh đẹp quyến rũ, có điều đáng tiếc anh ta lại không được thưởng thức mỹ nhân.”Tử Hiên, Tử Hiên?”
Cao Kỳ Anh không thấy Dương Tử Hiên phản ứng lại mình liền đi đến chỗ vẫy tay trước mặt hắn.
Phút chốc bàn tay của Cao Kỳ Anh bị người bắt lấy, eo cũng có một bàn tay đặt lên, hơi thở của Dương Tử Hiên phả vào tai cô ta đồng thời một giọng nói mê hoặc vang lên: “Em là người đẹp nhất trong lòng anh”
Cao Kỳ Anh nghe được lời này vừa vui mừng vừa thẹn thùng lại đánh yêu hắn một cái: “Có thật không, còn Tố Thư thì sao?”
“Cô ta không bằng em, bảo bối, đừng nhắc đến cô ta, anh chán ghét.”
Dương Tử Hiên cần nhẹ lên vành tai của Cao Kỳ Anh một cái, bàn tay cũng rà soát khắp eo cô †a.
Cao Kỳ Anh cảm thấy nhột cực kỳ, đỏ mặt xấu hổ nói: “Tử Hiên, còn người ở đây đừng như vậy.”
“Ừm, không việc gì, bọn họ cũng sẽ không nhìn”
Ánh mắt sắc bén của Dương Tử Hiên lia một lượt qua hai cô nhân viên.
Bọn Họ rùng mình vội nói: “Anh chị cứ tự nhiên, bọn em ra ngoài trước.”
Hai cô nhân viên kia đùn đẩy nhau ra ngoài, Dương Tử Hiên khẽ nhếch môi lại kéo Cao Kỳ Anh vào trong phòng thử đồ kéo rèm lại.
“Tử Hiên, anh làm cái gì?”
“Ở đây còn nhiều váy cưới, anh giúp em thử hết cái nào hợp thì lấy”
Dứt lời hắn kéo váy của Cao Kỳ Anh xuống không kiêng nể chu du trên người cô ta.
“Chúng ta, chúng ta như vậy không được, Tử Hiên, chúng ta còn chụp hình, anh không phải còn bận công việc sao? Để, để buổi tối được không, buổi tối em sẽ nghe theo anh hết”
Cao Kỳ Anh cỏ người đỏ hồng như con tôm luộc, năn nỉ nhìn Dương Tử Hiên, cô ta không muốn làm chuyện này ở bên ngoài.
Dục hỏa trong mắt của Dương Tử Hiên đã bén lửa nhưng nghe Cao Kỳ Anh nói hẳn mới nhớ ra ba giờ hắn có một cuộc họp quan trọng, nhất thời hắn thu lại dục niệm.
“Được rồi, em mặc lại đồ đi chúng ta chụp vài kiểu anh còn phải lên công ty”
Dương Tử Hiên kéo rèm ra ngoài mặc kệ Cao Kỳ Anh tự xử bên trong.
Buổi chiều gió hiu hiu mát Bạch Ngọc Lan liền đưa Dương Tử Sâm ra ngoài hóng mát, anh cũng không từ chối, Bạch Ngọc Lan lại đưa anh đến căn nhà gỗ phía sau, cô thấy ở đó rất thích hợp với anh.
Trên đường đi không ít người nhìn bọn họ nhưng chỉ dám nhìn lén không dám nhìn trực diện, Bạch Ngọc Lan không quan tâm thái độ của bọn họ, cô chỉ để ý phản ứng của anh, đi được một quãng cô phát hiện anh cũng không bị ảnh hưởng bởi ánh mắt của người làm, cho nên cô mới an tâm đẩy anh đi tiếp.
Đi ngang qua vườn hoa ngửi thấy muôn vàn hương thơm của các loại hoa trong vườn Bạch Ngọc Lan không khỏi hít sâu một hơi: “Hương hoa thật khiến lòng người say đảm, Tử Sâm, sau này em sẽ thường xuyên đưa anh ra ngoài được không, anh đừng mãi ở trong phòng, nhìn anh xem không chút ánh nắng trông thật xanh xao.”
Dương Tử Sâm không đáp lời cô, từ khi ra khỏi phòng anh chỉ nhắm mắt không mở ra dù một lần, bởi vì anh không muốn nhìn thấy ánh mặt chế giễu của đám người này.
Bạch Ngọc Lan đẩy anh ở phía sau nên không phát hiện điều này, cho đến khi đến căn nhà gỗ Dương Tử Sâm mới mở mắt ra, anh lại nghe cô hỏi: “Anh muốn ở ngoài hay vào trong?”
“Bên ngoài được rồi, không cho phép vào trong”
Dương Tử Sâm nhàn nhạt nói..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...