Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Tần Lục Nguyệt cảm thấy mình sắp điên lên rồi!
Tông Minh Hạo cái tên điên này, rốt cuộc muốn làm cái gì? Cô không làm gì xúc phạm anh ta mà? Vì sao phải… phải! hành hạ cô như vậy chứ?
Cô cũng không nợ tiền anh ta? Hay nợ anh ta cái gì mà?
Tầm mắt Tông Minh Hạo nhìn vào cái miệng nhỏ của cô, bởi vì vừa rồi bị anh mạnh mẽ hôn mà bây giờ hơi sưng lên.
Không có bất kì loại mỹ phẩm gì mà lại có thể xinh đẹp, động lòng người như thế, làm cho anh không nhịn được muốn cắn nó một lần nữa.
Mắt Tông Minh Hạo tối sầm lại, vô thức đưa tay lên vuốt ve bờ môi của cô.
Đôi môi mềm mại này, khiến anh không nhịn được muốn hôn lên nó.
Anh sẽ không bao giờ thừa nhận, anh là bởi vì nhìn thấy cô trò chuyện vui vẻ cùng Nghiêm Sâm nên mới muốn hôn cô như vậy! Anh chỉ đơn giản là muốn trừng phạt cô! Không có ý gì khác!
Tần Lục Nguyệt trơ mắt nhìn Tông Minh Hạo, nhìn sự nguy hiểm trong mắt anh ngày càng tăng lên, mặt cô hiện lên vẻ đầy bất lực.
Có lẽ do ánh mắt của Tần Lục Nguyệt quá điềm đạm, đáng yêu, làm cho Tông Minh Hạo dường như nhớ đến cái gì đó, khóe mắt buông xuống, đột nhiên buông Tần Lục Nguyệt ra.
Cuối cùng cũng được tự do, Tần Lục Nguyệt nhanh chóng đứng thẳng lên, cô hơi bất an đứng ở một bên, không dám nói gì.
Tông Minh Hạo liếc cô một cái, thấy xương quai xanh tinh tế của cô, nghĩ những điều tốt đẹp của cô sẽ bị những người khác nhìn thấy, trong lòng anh bỗng nhiên rất buồn bực, lập tức ném áo khoác của mình cho cô, lạnh mặt nói: “Mặc vào!”
Tần Lục Nguyệt nhìn qua bộ dạng nhếch nhác của mình, yên lặng cầm lấy áo khoác của Tông Minh Hạo mặc vào rồi lúng túng nói: “Tôi sẽ giặt sạch rồi trả lại anh!”
Tông Minh Hạo lại quay lại nhìn Tần Lục Nguyệt, bị anh nhìn như vậy, Tần Lục Nguyệt không nói được thêm bất cứ lời nào nữa.
Tiểu Triệu im lặng xuất hiện bên cạnh Tông Minh Hạo, Tông Minh Hạo nhìn anh ta, anh ta lập tức hiểu mà trả lời ngay lập tức: “Giám đốc, lão phu nhân đã sắp xếp phòng cho ngài và thiếu phu nhân ở Biệt viện Tây Trang.
Ngại có muốn đi tới đó bây giờ không?”
“Biệt viện Tây Trang?”Tông Minh Hạo nghe vậy hơi bất ngờ, sau đó lại nhìn Tần Lục Nguyệt, nhìn kỹ cô một lúc rồi mới nói: “Bà nội thật là có lòng! Vậy đi tới Biệt viện Tây Trang.
”
Tiểu Triệu lập tức cúi đầu nhận lệnh, quay đầu nói với những người khác: “Đến Biệt viện Tây Trang.
”
Tiểu Triệu lập tức mở cửa xe, nói với Tần Lục Nguyệt: “Thiếu phu nhân, mời lên xe!”
Tần Lục Nguyệt thấy Tông Minh Hạo không lên chiếc xe này, lập tức chui vào trong xe.
Không nên ngồi chung với kẻ điên kia.
Tông Minh Hạo vốn là tự mình lái xe về, nhưng nhìn thấy Tần Lục Nguyệt muốn trốn tránh mình, liền mở cửa xe, đi về phía chiếc xe Tần Lục Nguyệt ngồi, Tiểu Triệu thấy như vậy, lập tức rất hiểu ý mà mở cửa xe cho anh.
Thấy Tông Minh Hạo đột nhiên ngồi bên cạnh mình, Tần Lục Nguyệt trợn tròn mắt.
“Làm sao?” Tông Minh Hạo nhướn mi nhìn cô hỏi.
Ánh trăng mờ ảo, không gian bên trong xe lại hơi u tối, nhưng lại không hề làm giảm đi vẻ tuấn tú của anh.
Trên thế giới này có một loại người, có được tất cả những điều tốt đẹp, đến cả phụ nữ cũng phải cảm thấy xấu hổ trước vẻ đẹp của anh ta.
Tông Minh Hạo chính là người như vậy.
Tần Lục Nguyệt mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng vẫn phải ngưỡng mộ trước vẻ đẹp của anh.
Khó trách tại sao có nhiều phụ nữ muốn nhào vào anh như vậy!
Tần Lục Nguyệt bối rối thu hồi ánh mắt của mình, ngượng ngùng trả lời: “Không có gì!”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...