Cả nhà Nhã Linh ăn trưa, Gia Luân ngồi bên cạnh Nhã Linh
Gia Luân cũng không phải là quá kén ăn, cậu ăn rất tự nhiên không biểu cảm nào là chê thức ăn
" em ăn đi " Gia Luân gắp thức ăn bỏ vào chén cho Nhã Linh
Ông bà Năm thấy vậy cũng rất vui xem ra tương lai của con gái không khổ như ông bà tưởng tượng
" cô chú ơi " Bên ngoài một cậu thanh niên đi vào không ai khác chính là Minh Khang, thanh mai trúc mã của Nhã Linh và cũng là người chữa bệnh cho bà Năm
" A anh Minh Khang " Thấy Minh Khang thằng Cò vui vẻ chạy đến ôm chầm lấy, nó rất mến Minh Khang vì tính Minh Khang rất tốt chỉ tiếc chị nó không lấy Minh Khang nếu không nó đã có một anh rễ đỉnh của chop
" Minh Khang á hả? vào ăn cơm luôn đi con" Ông Năm cũng lên tiếng
Nhã Linh vừa quay sang, Minh Khang đã vui vẻ ôm lấy cô, cô cũng rất ngạc nhiên, nếu là trước kia cô sẽ vui vẻ đón nhận cái ôm này nhưng bây giờ thì khác, cô sợ Gia Luân hiểu lầm, bao năm qua mọi người luôn nghĩ cô chờ đợi Minh Khang nhưng thật ra không phải Minh Khang chỉ là cái cớ giúp cô khỏi phải lấy chồng mà thôi
' là cậu ta?' Gia Luân nhìn thấy cảnh tượng trước mắt liền nhớ đến những lời thằng Tèo nói, chẳng lẽ anh ta chính là người bạn thanh mai trúc mã của cô, người mà cô ngày đêm mong nhớ, vậy còn anh thì sao? anh ta quay về rồi có phải cô sẽ bỏ anh? lúc này trong anh cảm thấy chạnh lòng
Thấy Gia Luân nhìn Nhã Linh và Minh Khang ôm nhau, sợ cậu hiểu lầm, bà Năm liền tách hai người họ ra
" thôi Minh Khang con vào ăn cơm đi " Bà Năm mỉm cười nói
Đến mẹ vợ còn thích cậu ta như vậy, lần này thật sự anh chết chắc rồi, mất vợ như chơi
" đây là?" Minh Khang nhìn Gia Luân hỏi thật ra anh cũng đã biết đáp án nhưng vẫn muốn hỏi lại, anh nghe tin cô đi lấy chồng thì cũng rất buồn nhưng đây chỉ là nỗi buồn vì sợ cô sẽ lấy người không tốt thôi chứ không có ý gì hơn, vì đối với cả hai, họ xem nhau là gia đình, không bao giờ để tình cảm nam nữ vào
" à đây là chồng của con Đẹt á, hôm nay hai vợ chồng nó về thăm hai bác " Ông Năm nói
" chào anh tôi là Minh Khang, tôi là bác sĩ rất hân hạnh gặp anh " Minh Khang đưa tay ra tỏ ya muốn bắt tay
" chào, tôi là Gia Luân " Gia Luân chỉ chạm nhẹ vào bàn tay kia rồi bỏ ra
" thôi mọi người ăn đi, để em đi lấy chén cho anh" Nhã Linh đứng dậy đi vào nhà bếp
" cậu và Đẹt bao giờ về?" Minh Khang đột nhiên hỏi
" có thể là sáng mai " Gia Luân nhàn nhạt lên tiếng
" anh Minh Khang nói anh ấy cũng sẽ lên huyện làm phòng khám chắc chắn lúc đó sẽ gặp chị hai" Thằng Cò nhanh nhảu nói
" thế á? sao anh không nói em biết " Nhã Linh vui vẻ hỏi
" có gặp em đâu mà nói " Minh Khang mỉm cười nói
Hỏng rồi, ở quê thì lâu lâu mới gặp bây giờ còn lên huyện thì khác nào lúc nào cũng gặp được cơ chứ
" ờ ha, không sao sau này em sẽ ủng hộ anh thường xuyên " Nhã Linh gãi đầu sau đó vui vẻ nói
" thôi đi cô nương chẳng lẽ em muốn lúc nào cũng bệnh sao?" Minh Khang gõ vào trán Nhã Linh
" haha, thì em giới thiệu khách hàng cho anh, đúng không Gia Luân?" Nhã Linh quay sang nhìn Gia Luân
" ừm nếu cần gì vợ chồng chúng tôi sẵn sàng giúp " Gia Luân nhấn mạnh chữ vợ chồng chúng tôi như nhắc nhở Minh Khang rằng cô ấy là của mình
" vậy cảm ơn " Minh Khang đương nhiên hiểu ý của Gia Luân nên nhàn nhạt nói
Chiều đến Gia Luân, Nhã Linh, Minh Khang và Cò đi câu cá
Để Gia Luân, Minh Khang câu cá còn Nhã Linh và Cò đi vào chợ, cô muốn mua cho ba mẹ và em trai thêm quần áo sẵn mua thêm gạo, ban nãy xuống bếp đã thấy hết gạo rồi.
Đam Mỹ H Văn
Không hiểu có phải Gia Luân có thù với cái ao này không mà không có một con cá nào chịu cắn câu trong khi bên giỏ của Minh Khang đã gần đầy, kiểu này là mất điểm với Nhã Linh là cái chắc
" không biết trên huyện anh làm nghề gì?" thấy Gia Luân cứ im lặng nên Minh Khang chủ động bắt chuyện
" quản lý xưởng lụa " Gia Luân này cũng thật là nói chuyện còn không dư một chữ nào
" vậy sao? anh tài giỏi thật" Minh Khang vui vẻ nói
" cảm ơn, bao giờ anh lên huyện, nếu anh muốn ngày mai tôi sẽ cho anh đi nhờ một đoạn" Gia Luân trước mặt tỏ ý tốt nhưng trong lòng anh ta thì khác, nếu Minh Khang đồng ý thì bây giờ anh ấy phải về dọn đồ, vậy là tối nay sẽ không có thời gian gặp Nhã Linh
" không cần tôi muốn khám lại một lần nữa cho cô Năm rồi mới đi " Minh Khang lắc đầu nói
" thôi vậy " Gia Luân nhàn nhạt nói
Không gian lại rơi vào yên lặng, lúc này Nhã Linh và thằng Cò cũng đi đến gần hai người họ
" wow, anh Khang đúng là tuyệt chưa gì đã đầy giỏ " Thằng Cò ngưỡng mộ nói, định quay qua khen anh rể thì không ngờ không có một con.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...