Cô Vợ Dễ Thương


“Tôi không cần thiết phải chứng minh điều đó, trong lòng anh Mạc rất rõ.

Anh là người trưởng thành, chúng ta nói quá nhiều, anh cảm thấy chúng ta đang giảng đạo.

Mỗi người đều suy nghĩ đơn giản một chút, anh đến bệnh viện của chúng tôi, y bác sĩ của bệnh viện chúng tôi cũng cấp trang thiết bị kỹ thuật và dịch vụ.

Nói một cách thẳng thắn, đó chỉ là mối quan hệ hợp tác cùng có lợi.

Anh thu lại sự tự trọng của anh một chút, đừng gây rắc rối cho nhau.”
Mạc Nhậm Mộ lạnh lùng cười một tiếng: “Tô Dương Dương, cô có tư cách gì mà nói chuyện với tôi như vậy? Chỉ dựa vào cô đã kết hôn với Hàn Khải Uy? Cô nghĩ rằng Hàn Khải Uy sẽ chống lưng cho cô?”
Trong lòng Tô Dương Dương có chút kinh ngạc vì Mạc Nhậm Mộ có thể nhận ra cô, nhưng những suy nghĩ nhỏ nhặt này đã bị cô gạt qua một bên: “Có lẽ anh nói cũng đúng.

Nếu như người đứng sau tôi không phải là chồng tôi, có thể tôi không dám nói chuyện với anh một cách ngạo mạn như vậy.”
“Cô đắc ý quá sớm rồi.”
“Tôi không có gì để đắc ý cả.” Tô Dương Dương ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh Mạc Nhậm Mộ: “Bây giờ chúng ta có thể nói chuyện về thời gian dưỡng bệnh của anh.”
“Cô không có tư cách để nói chuyện với tôi.”
“Đúng là tôi không có tư cách để nói chuyện với anh.

Nhưng để vết thương của anh sớm hồi phục, không hạch sách đồng nghiệp của tôi, tôi phải mặt dày qua đây nói chuyện với anh.”

“Muốn tìm cảm giác tồn tại trước mặt viện trưởng các người sao?”
“Cứ coi như là như vậy.

Còn có một nguyên nhân khác, anh là diễn viên mà tôi và mẹ tôi rất ngưỡng mộ, tôi không muốn nhìn thấy dáng vẻ cam chịu của anh.

Vết thương thực sự rất nghiêm trọng, nhưng anh có đủ nhân mạch và tài nguyên, để sau khi anh bị thương có thể tìm được chuyên gia giúp ích được tình trạng thương tích của anh, tôi vui cho anh.

Nếu như anh nghe theo lời dặn của bác sĩ, rất nhiều viết thương ngoài da đã lành rồi, anh sớm được xuất viện rồi.

Nhưng anh nhất đinh dùng cơ thể mình để chống đối, anh cảm thấy điều này đối với anh là chuyện tốt?” Tô Dương Dương biết lời nói của cô có chút vượt quá giới hạn, hơn nữa cũng không chắc chắn thu được kết quả gì.
Cô tin những lời này, những người trong đoàn đội của Mạc Nhậm Mộ ngày nào cũng nói với anh ta, anh ta vẫn như vậy.
Cô đúng là không tự lượng sức mình mà.
Mạc Nhậm Mộ nghe thấy vậy, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào Tô Dương Dương: “Cô thật sự nghĩ như vậy?”
“Ừm.” Tô Dương Dương thấy Mạc Nhậm Mộ không tức giận, ngược lại có ý muốn nói chuyện, nở một nụ cười nhẹ nhàng và thoải mái: “Năm thứ nhất học nghiên cứu sinh tôi có xem phim của anh, lúc đó mẹ tôi giới thiệu bộ phim Tấn Thư của anh cho tôi, nói có một nam diễn viên rất tuyệt.

Lúc đó đúng lúc tôi gặp ngưỡng cửa lớn nhất trong cuộc đời mình, tình tính rất khó chịu, thầy giáo dẫn dắt tôi trong quá trình học nghiên cứu sinh không xem trọng tôi, muốn khuyên tôi rút lui.

Lúc đó tôi cảm giác cả cuộc đời mình đều là màu xám.

Lúc đó tôi xem tác phẩm đầu tiên của anh với tâm trạng để giết thời gian.”

Mạc Nhậm Mộ nghĩ đến Tô Dương Dương sẽ nói điều này, đợi cô nói tiếp.
‘Tấn Thư’ là tác phẩm đầu tiên theo đúng nghĩa của anh, anh còn đóng vai phụ, nhưng lại mở ra con đường sau này của anh.
“Lúc xem xong, tôi cảm thấy trên thế giới này còn có rất nhiều điều tốt đẹp.

Chúng tạo ra một người hoàn hảo như anh, lại mang đến cho anh sự thông minh và một sân khấu phù hợp, để anh có thể đi vào ánh mắt của nhiều người, khiến vô số người điên cuồng vì anh, bị anh cảm hóa.

Lúc đầu rất nhiều người bị thu hút bởi khuôn mặt của anh, nhưng sau đó sẽ bị sự kiên trì và rèn luyện của anh với diễn xuất chinh phục.

Có lẽ anh không quan tâm trên mặt anh có sẹo, nhưng tôi vẫn hi vọng anh không để lại sẹo, vẫn là một vẻ đẹp hoàn mỹ.” Tô Dương Dương nói xong một đoạn dài như vậy liền dừng lại.
Cô không giống như một người hâm mộ theo dõi những tác phẩm của Mạc Nhậm Mộ, cũng biết rất ít về tình hình của Mạc Nhậm Mộ.
Tất cả những gì cô biết đều là thông qua những tin tức thường xuyên xuất hiện trên những tin tức giải trí.
“Cô vì Hàn Khải Uy nên mới nói như vậy mà thôi.”
“Anh ấy? Cái này có liên quan gì đến chồng tôi?” Tô Dương Dương nghi hoặc nói.
Mạc Nhậm Mộ vẫn không di chuyển ánh mắt của mình, vẫn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Tô Dương Dương, không bỏ qua bất kỳ biểu cảm nào của cô, phát hiện cô không có khả năng giả vờ.
Mạc Nhậm Mộ cúi người xuống, tiến sát đến khuôn mặt Tô Dương Dương.
Tô Dương Dương lùi về phía sau.
Một nửa khuôn mặt của Mạc Nhậm Mộ bị băng kín, nở một nụ cười gợi cảm và quyến rũ: “Nhà đầu tư trong bộ phim lần này của tôi là truyền thông Đỉnh Thịnh, một công ty con của tập đoàn Hà thị.

Cô không biết sao?”

“Tôi không quan tâm đến chuyện kinh doanh của chồng tôi, từ trước đến giờ tôi cũng không nói chuyện với anh ấy về chuyện kinh doanh nên tôi không biết nhiều.” Tô Dương Dương nói một cách thẳng thắn.
Mạc Nhậm Mộ bình tĩnh gật đầu.
Tô Dương Dương thấy cảm xúc của anh khá ổn định, nói: “Vậy hãy để y tá giúp anh thay thuốc trước, anh là người của công chúng, mặt và thân thể cũng không phải là của một mình anh, tốt hơn hết hãy dưỡng thương thật tốt.”
“Để bọn họ vào đi.”
“Được.” Tô Dương Dương đứng dậy đi ra cửa, gọi y ta đứng bên ngoài vào.
Y tá vội vàng cầm thuốc đi vào.
Mạc Nhậm Mộ nhìn Tô Dương Dương nói: “Cô giúp tôi thay thuốc.”
Tô Dương Dương: “Tôi không quen với vết thương của anh, nếu như thao tác không đúng sẽ rất dễ để lại sẹo.”.

Xin ủng hộ chúng tôi tại [ TRÙMtruy ện.co m ]
Mạc Nhậm Mộ hừ một tiếng, để mặc y tá thay thuốc cho anh ta.
Tô Dương Dương đứng ở bên cạnh giúp một tay.
Mạc Nhậm Mộ vô ý liếc nhìn cổ tay của Tô Dương Dương, nhìn một lúc, sau đó đột nhiên nắm lấy cổ tay cô.
Tô Dương Dương và y tá giật mình vì hành động bất ngờ của anh.
Tô Dương Dương vặn tay, phát hiện tay của Mạc Nhậm Mộ giống như một cái kìm sắt giữ chặt cổ tay cô.
Cô không thể giựt ra được.
Ngòn tay của Mạc Nhậm Mộ khẽ vuốt ve nột ruồi trên cổ tay của Tô Dương Dương: “Cô là ai?”
Tô Dương Dương bối rối nhìn vào khuôn mặt u ám của Mạc Nhậm Mộ, nhìn xuống nơi mà ngón tay anh ta đang chạm vào: “Đừng nói với tôi là em gái hoặc chị gái hoặc bạn gái đầu tiên của anh cũng có nột ruồi như vậy nhá, quá cẩu huyết rồi.
Trên cổ tay của cô có một nốt ruồi nhỏ, cô vẫn luôn cảm thấy đặc biệt gợi cảm, dễ thương, lúc nói chuyện còn thưởng thức bản thân mình một cách tầm thường.
Nếu ai đó cũng có nốt ruồi như vậy, vậy thì cảm giác kia sẽ không còn hoàn mỹ nữa.
Mạc Nhậm Mộ nghe thấy vậy liền thả tay ra, dựa vào đầu giường, để y tá thay thuốc cho anh ta.
Lúc Tô Dương Dương từ phòng bệnh của Mạc Nhậm Mộ đi về phòng làm việc, Hàn Vân Nhi đã ở đó.
Hàn Vân Nhi hỏi: “Chị dâu, tay của chị làm sao vậy?”

“Có một bệnh nhân tâm trạng có chút kích động, bị anh ta nắm.

Em đã đưa ra quyết định rồi?”
“Vâng.”
Tô Dương Dương khẽ gật đầu, uống một ngụm nước.
Hàn Vân Nhi nói tiếp: “Em muốn sinh đứa bé ra.”
Tô Dương Dương bị sặc nước, cô vỗ vào ngực mấy cái, mới nói: “Khụ khụ khụ, em nói thật?”
“Vâng.” Hàn Vân Nhi rất bình tĩnh nhìn cô.
“Em định nói với người nhà như thế nào?”
“Vẫn chưa nghĩ ra.”
“Vân Nhi, em quá kích động rồi.”
“Em biết.

Nhưng em không muốn bỏ lỡ đứa bé này, bỏ lỡ lần này, có thể cả đời này em không còn cơ hội sinh con cho anh ấy nữa.”
“Chị không đồng ý với suy nghĩ của em.

Nếu như chị yêu một ai đó, chị sẽ xông lên, nghĩ cách nói với anh ấy, chị yêu anh ấy.

Mà không phải dùng cách như của em để chứng minh.

Bên trong còn liên quan đến một mạng người, em có biết không?” Tô Dương Dương nói đến mức khô cả họng.
Hôm nay cô nói quá nhiều, còn đều là những lời nói thật lòng thật dạ..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui