“Dưỡng bệnh cho tốt trước đã, chuyện khác nói sau.”
Môi Ưu Hạnh Mai khẽ run vài cái, trong lòng loé lên một tia vui mừng.
Đây là lần đầu tiên Hàn Khải Uy không trực tiếp từ chối cô ta.
Cô ta vội vàng truy hỏi: “Khải Uy, anh đồng ý với em sao?”
“Nhiệm vụ cấp bách trước mắt của cô là dưỡng bệnh, đừng suy nghĩ linh tinh.”
“Có lời này của anh, em nhất định sẽ cố gắng dưỡng bệnh thật tốt.”
Trên mặt cô ta còn chưa khô nước mắt, cùng với nụ cười của cô ta rất giống đoá hoa mềm mại buổi sớm.
Trên bề mặt cánh hoa còn vương giọt sương, khiến người khác vô cùng thương yêu.
Hàn Khải Uy thu tay lại, xoay người khởi động xe.
**
Tô Dương Dương nằm mơ một giấc mơ rất mệt mỏi.
Cô mơ thấy mình thay váy cưới xong đợi ở nhà rất lâu, Hàn Khải Uy vẫn chưa tới cũng không gọi điện cho cô.
Người nhà họ Hàn cũng không tới.
Đợi được lại chính là những bà thím trong tiểu khu, mấy bà thím đó giống như cá ăn thịt người, miệng mở ra khép vào như muốn cắn chết cô.
Cô rất sợ, mặc váy cưới chạy ra ngoài nhưng lại thấy Hàn Khải Uy và một người phụ nữ khác đang cử hành hôn lễ.
Váy cưới của người phụ nữ đó giống y đúc bộ trên người cô.
Ngũ quan cô ta mơ hồ không rõ, thẹn thùng tựa vào vai Hàn Khải Uy, nở nụ cười nhìn cô, nói: “Tôi đã quay về, người thế thân là cô có thể đi được rồi.”
…
Tô Dương Dương mở to mắt, từ trên giường ngồi dậy mới phát hiện chỉ là một giấc mơ.
Cô sờ bộ quần áo ngủ đã bị ướt đẫm, lắc đầu bật cười.
Cô thế mà lại đổ mồ hôi lạnh trong ngày đông giá rét.
Vừa nghĩ đến giấc mơ đó, tâm trạng cô liền có chút đi xuống.
Cô không có cảm giác an toàn đến mức nào mới có thể mơ giấc mơ như thế?
Hy vọng mơ với hiện thực ngược nhau, nếu không cô thật sự không biết nên giải quyết vấn đề nan giải này thế nào.
Tô Dương Dương buộc tóc, dứt khoát dậy đánh răng rửa mặt.
Sau khi đánh răng rửa mặt xong thì thay quần áo xuống nhà.
Dưới nhà, thợ trang điểm và trợ lý cửa hàng váy cưới cử đến trang điểm cho cô đã tới.
Lưu Mộc Miên thấy cô mang theo cặp mắt gấu trúc xuống thì ‘hừ’ một tiếng: “Bảo bối, có thể thoát khỏi bàn tay mẹ liền kích động đến không ngủ được à?”
“Không phải con nghĩ đến phải rời xa mẹ, nhớ mẹ nên mới mất ngủ sao?” Tô Dương Dương cười hề hề ôm lấy cổ Lưu Mộc Miên, nhẹ nhàng lắc.
“Bớt nói nhảm, mau đi ăn sáng đi. Ăn xong thì đi trang điểm. Nhịn con 26 năm rồi, cuối cùng cũng có thể đuổi ra khỏi cửa, thật không dễ dàng gì. Khi con không có ai cưới, mẹ luôn lo lắng con sẽ ở trong vòng tay mẹ mãi, mẹ còn phải nhịn con thêm mấy chục năm nữa, nước mắt cũng sắp muốn rớt xuống rồi. Bây giờ cuối cùng cũng có thể giải phóng.”
Tô Dương Dương không nhịn được nữa hét lên: “Đồng chí Tô Thạch Diễn, hãy quản vợ mình đi này. Bà ấy ghét bỏ con gái ba quá mức rõ ràng, trái tim thuỷ tinh của con sắp vỡ vụn rồi.”
“Đồng chí Tô Thạch Diễn cũng nghĩ như vậy, chỉ là ông ấy không muốn hành hạ con thôi.” Lưu Mộc Miên nói.
“Được, con không vướng mắt hai người nữa, tuyệt giao nửa giờ.” Tô Dương Dương ‘hừ’ một tiếng.
Thợ trang điểm và trợ lý bị hai người chọc cười nghiêng ngả.
Sau khi Tô Dương Dương ăn sáng đơn giản xong thì ngồi xuống trước gương để thợ trang điểm trang điểm cho cô.
Sau khi thợ trang điểm tỉ mỉ trang điểm cho cô xong thì căn bản không nhìn ra quầng thâm mắt nổi bật đó nữa.
Tô Dương Dương chưa từng tỉ mỉ trang điểm bao giờ, khi nào sắc mặt kém cũng chỉ đơn giản đánh một lớp phấn để cho khuôn mặt có sức sống, rất ít khi cô tỉ mỉ trang điểm.
Bây giờ trang điểm thành một cô dâu mới giống như đã thành một người khác.
Khuôn mặt được trang điểm tỉ mỉ, cánh mũi cao thẳng, linh động, khuôn mặt sáng sủa dường như không tìm ra được chỗ thiếu sót nào, giống như một cô dâu hạnh phúc đang chờ gả đi.
Tô Dương Dương nhìn bản thân trong gương nở nụ cười xán lạn.
Lưu Mộc Miên và Tô Thạch Diễn cũng rất hài lòng với khuôn mặt đã trang điểm của cô.
Đúng mười giờ sáng Hàn Khải Uy có mặt.
Anh mặc một bộ âu phục đen tuyền phối với áo sơ mi trắng, toàn thân trên dưới ngoài bộ quần áo ra thì không có chỗ nào được chải chuốt nữa.
Nhưng khi xuất hiện vẫn thu hút toàn bộ ánh nhìn của mọi người.
Trên người anh có khí chất cao quý luôn ngồi trên cao, khí chất này hoàn toàn được mài giũa bởi chất lượng cuộc sống tinh xảo mà thành.
Khi nhìn thấy Hàn Khải Uy, Tô Dương Dương luôn cảm thấy trên người anh có gì đó khiến cô cảm thấy xa lạ.
Nhưng tỉ mỉ nghĩ lại, từ khi cô và Hàn Khải Uy quen nhau đến khi kết hôn cũng mới chỉ hơn một tháng, vẫn chưa nói gì đến quen thuộc.
Trợ lý Hàn Khải Uy phát lì xì cho những người có mặt ở đó.
Hàn Khải Uy cười dắt tay Tô Dương Dương, đi tới trước mặt Tô Thạch Diễn và Lưu Mộc Miên: “Ba mẹ, hôm nay con sẽ cưới Duyệt Duyệt, hai người không phải đã thiếu một cô con gái đâu, mà là có thêm một người con trai, mong hai người hãy yên tâm về chúng con.”
Một giây trước Lưu Mộc Miên vẫn còn cười híp mắt chào hỏi khách khứa trong nhà, nghe thấy Hàn Khải Uy nói vậy, nước mắt lập tức rơi xuống.
Vành mắt Tô Dương Dương cũng đỏ lên.
Tô Thạch Diễn vỗ lưng Lưu Mộc Miên: “Em đó, buồn khóc, vui cũng khóc. Duyệt Duyệt gả đi là chuyện tốt, vui lên đi.”
Lưu Mộc Miên hít hít mũi: “Tần Dĩ Nguyệt, con gả đi rồi mà dám không về nhà mẹ đẻ, mẹ sẽ đánh gãy chân chó của con.”
Tô Dương Dương nghe vậy liền ném đi một ánh mắt xem thường: “Mẹ, mẹ như vậy sẽ mất đi bảo bối đó.”
Lời của cô khiến mọi người đều bỗng nhiên cười lớn.
Hàn Khải Uy cũng không nhịn được bật cười.
**
Tầng dưới.
Mấy chục xe hoa mới tinh đỗ lại, thu hút ánh nhìn tất cả mọi người trong tiểu khu.
Hàn Khải Uy bế Tô Dương Dương vào chiếc xe đầu tiên trong đoàn, lúc này Tô Dương Dương mới hỏi: “Tối qua anh ngủ không ngon à? Công ty xảy ra chuyện gì sao?”
“Không xảy ra chuyện gì cả, em đừng nghĩ nhiều.”
Nghe anh nói như vậy Tô Dương Dương cũng không hỏi gì nữa, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Người bên ngoài cửa sổ đều đứng im nhìn đoàn xe nối tiếp nhau, không ít cô gái trẻ trong mắt đều là sự ngưỡng mộ.
Tô Dương Dương thấy vẻ mặt họ, khoé miệng nở nụ cười nhẹ.
Đoàn xe đi hơn nửa tiếng thì dừng lại trước khách sạn Vương Quyền.
Khách sạn này đã được nhà họ Hàn bao trọn toàn bộ, chuyên môn phụ trách việc hôn lễ và khách khứa hai nhà ở lại.
Họ hàng, bạn bè, đồng nghiệp, bạn bè làm ăn của nhà họ Hàn, nhà họ Tần có thể đến được đều đã đến.
Xe hoa dừng lại, Hàn Gia Mẫn và Lương Nhu đều đi tới tiếp đón.
Lương Nhu cười quan sát Tô Dương Dương: “Cô dâu hôm nay thật xinh đẹp.”
“Cảm ơn mẹ đã khen, hôm nay con nhất định có thể một giây giết hết mọi người.” Tô Dương Dương cũng thay đổi cách gọi sau đó nghịch ngợm nháy mắt.
“Đứa bé này.” Lương Nhu che miệng bật cười: “Để Khải Uy đưa con vào phòng nghỉ trước đi, hôm nay người đến quá nhiều, con không cần gặp từng người một đâu, sau này giao thiệp qua lại nhiều tự nhiên sẽ quen bọn họ thôi. Mẹ và ba con với Khải Uy tiếp đãi là được rồi.”
“Như vậy không hay lắm. Con lén lười biếng như vậy thích hợp sao?”
“Không sao, mau về phòng nghỉ đi.”
Tô Dương Dương cũng không kiên trì nữa, quả thật cô không hiểu lắm về chuyện hôn lễ, thấy ba mẹ cũng xuống xe, cô mới đi cùng một cô gái lễ tân vào phòng nghỉ.
Trong phòng nghỉ, Diệp Nhạc Vân và Tiểu Yên đã ngồi đó chờ trước.
Tiểu Yên vừa nhìn thấy Tô Dương Dương liền khoa trương đi tới ôm lấy cô: “Chị Tô, chị đẹp quá.”
“Dựa vào câu nói này của em, chị muốn tăng lương cho em.”
“Thật sao?” Tiểu Yên vui mừng.
“Tiền lương bệnh viện chúng ta do chị tính à?” Tô Dương Dương buồn cưỡi vỗ đầu cô bé.
Tiểu Yên lập tức xị mặt, không muốn để ý Tô Dương Dương.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...