Thành phố Thương, bệnh viện Nhiêu Điền.
Đêm khuya, lúc Tô Dương Dương vội vàng đến phòng làm việc ở tầng trệt của cô, liền bị chiến trường ở trước văn phòng mình dọa sợ.
Hành lang bệnh viện vốn rộng rãi, lúc này lại có gần mười người đàn ông thân hình cao lớn đang đứng.
Tất cả đều mặc đồ Tây màu đen, đeo kính râm, vẻ mặt căng thẳng, dáng vẻ như đối mặt với kẻ địch.
Y tá và bác sĩ trực ban thấy Tô Dương Dương đến liền nhẹ nhàng thở ra, suýt khóc: “bác sĩ Tô, cuối cùng cô cũng đến.”
Tô Dương Dương khẽ gật đầu với họ, nhìn đám người trên hành lang, nói: “Mời các vị tới khu chờ ở phía ngoài, khung cảnh quá ồn ào sẽ ảnh hưởng đến việc chăm sóc và khám chữa bệnh của nhân viên.”
Sau khi Tô Dương Dương nói xong, không nhìn bọn họ nữa, bước vào văn phòng.
Bước vào, liền nhìn thấy cả phòng bừa bộn.
Chậu hoa, sổ ghi bệnh, bút giấy, ly nước, tất cả đều rơi vãi tứ tung.
Trên mặt đất còn có mấy vũng trà, vũng cà phê bị đổ.
Chỉ có sofa nhỏ là xem như sạch sẽ.
Trên sofa nhỏ, một đứa nhỏ đang ngồi đưa lưng về phía cô.
Tô Dương Dương không cần nghĩ cũng biết căn phòng lộn xộn này là do đâu.
Trong lòng cô liền tức giận, rất muốn dạy dỗ đứa trẻ hư này một chút.
Nhưng nghĩ đến những người mang giày Tây ở bên ngoài, lập tức biết điều mà điều chỉnh vẻ mặt, hỏi han với giọng điệu nhỏ nhẹ: “Chào con, cho hỏi con tên là gì vậy? Cảm thấy khó chịu ở đâu?”
Đứa nhỏ nghe tiếng liền chậm rãi quay đầu lại.
Tô Dương Dương bị gương mặt nhỏ nhắn, mềm mại mà đẹp đẽ kia làm chấn động.
Một cảm giác thân thuộc khó hiểu bỗng dâng lên trong lòng, cuốn trôi cơn tức giận của cô.
Đứa nhỏ chỉ lẳng lặng nhìn cô, không nói gì.
Một đôi mắt đen sẫm mà lấp lánh như hai quả nho qua lê, tản ra hào quang chói mắt.
Tô Dương Dương thầm quan sát đứa nhỏ, phát hiện bàn tay nhỏ mũm mĩm của đứa nhỏ đang nắm chặt lại, đặt trên bụng.
Tô Dương Dương nở nụ cười dịu dàng: “Cục cưng, báo sĩ không phải là con sâu trong bụng con, không thể nào chỉ nhìn mặt con mà biết được con đang khó chịu ở đâu. Nếu con không muốn nói chuyện, vậy dùng tay chỉ vào chỗ mà con khó chịu được không?”
Tô Dương Dương nói xong, liền mỉm cười nhìn cậu bé.
Đứa nhỏ đối mặt với cô.
Trong văn phòng hoàn toàn im ắng.
Lúc Tô Dương Dương cho rằng nó sẽ không đáp lại lời cô, đứa nhỏ liền chậm rãi vươn bàn tay thịt núc ních, chỉ chỉ vào bụng mình.
Tô Dương Dương theo tay đứa nhỏ mà sờ lên bụng nó, cách quần áo nhẹ nhàng xoa hai cái: “Là bụng không thoải mái?”
Đứa nhỏ nhìn Tô Dương Dương, lại từ từ nhìn tay đang đặt cô đang đặt trên bụng nó, chậm rãi gật đầu.
Tô Dương Dương đứng lên, ngay lúc đứa nhỏ chưa kịp phản ứng, hai tay ôm lấy nó, đến giường bệnh trong văn phòng kiểm tra kỹ càng.
Đứa nhỏ thấy động tác đột ngột của cô, càng hoảng hốt, ngơ ngác để yên cho cô ôm.
Khuôn mặt non nớt, đẹp đẽ không có chút biểu cảm nào.
Quản gia đứng ngoài cửa văn phòng xem tình hình, lúc nhìn thấy cậu chủ nhỏ ngoan ngoãn nằm trong lòng Tô Dương Dương liền kinh ngạc không thôi.
Cậu chủ nhỏ nhà bọn họ ngoại trừ cậu chủ thì không hề thân thiết với bất kỳ ai khác.
Ngay cả ông đã chăm sóc cậu chủ nhỏ suốt năm năm cũng không có cơ hội thân thiết với cậu chủ nhỏ.
**
Một chiếc Maserati mới tinh dừng lại trong bãi đỗ xe trống trải của bệnh viện, quản gia lập tức bước nhanh chạy ra đón: “Cậu chủ.”
Không lâu sau, một người đàn ông có khuôn mặt thanh lịch, quần áo sang trọng bước xuống từ trên ghế lái.
Bờ môi với đường cong đẹp đẽ khẽ nhếch, cho thấy chủ nhân đang khó chịu.
Hàn Khải Uy lạnh giọng: “Tiểu Bảo đâu?”
“Cậu chủ nhỏ ngủ ở chỗ bác sĩ Tô rồi.”
“bác sĩ Tô?” Hàn Khải Uy nghi ngờ nói, dẫn đầu đi về phía trước.
“Là một nữ bác sĩ của bệnh viện. Lúc cô ấy ôm cậu chủ nhỏ, cậu chủ nhỏ cũng không phản kháng.” Quản gia nói với vẻ kích động.
Hàn Khải Uy khẽ nhíu mày, chân bước nhanh hơn.
Quản gia ở cạnh dẫn đường, đưa Hàn Khải Uy đến văn phòng làm việc của Tô Dương Dương.
Lúc đến văn phòng ở tầng trệt của Tô Dương Dương, Hàn Khải Uy dùng tay ra hiệu dừng lại.
Quản gia im lặng dừng bước.
Hàn Khải Uy bước đến mở rộng cửa văn phòng, nhìn rõ cảnh tượng bên trong.
Ánh mắt anh bỗng dừng lại.
Trong văn phòng, hai cái đầu một lớn một nhỏ đang tựa vào nhau mà ngủ.
Tiểu Bảo như một con búp bê vải tinh xảo ngoan ngoãn dựa trong ngực Tô Dương Dương, trên khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại không có vẻ gì là bất an.
Lúc Hàn Khải Uy thấy rõ gương mặt Tô Dương Dương, trong mắt thoáng hiện vẻ kinh ngạc.
Tô Dương Dương luôn ngủ không sâu, cảm giác được có người đang nhìn cô, liền lập tức tỉnh dậy.
Sau khi thấy rõ người đàn ông trước mặt, cô ngẩn người.
Tô Dương Dương chớp mắt vài cái, phát hiện Hàn Khải Uy vẫn còn ở đó.
Tô Dương Dương nhận ra Hàn Khải Uy, cũng không phải vì cô thường xuyên chú ý tin tức tài chính và kinh tế.
Y tá và bác sĩ trong bệnh viện mỗi ngày đều nhắc đến ba chữ “Hàn Khải Uy ”, tất cả đều hận không thể tôn anh lên làm nam thần.
Cô không muốn biết cũng không được.
Hàn Khải Uy, ba chữ này nói cách khác chính là đại diện cho tiền tài và địa vị hàng đầu ở Thành phố Thương, hơn nữa sức ảnh hưởng của nhà họ Hàn ở Thành phố Thương, chỉ cần người nhà họ Hàn dậm chân một cái, cả Thành phố Thương đều sẽ rung chuyển.
Tiểu Bảo dường như cũng cản nhận được suy nghĩ của Tô Dương Dương, chậm rãi tỉnh dậy, mơ hồ nhìn xung quanh.
Lúc nhìn thấy Hàn Khải Uy, bóng dáng nho nhỏ liền duỗi hai cánh tay nhỏ mập mạp về phía anh.
Hàn Khải Uy đưa tay qua ôm nó: “Bụng xong chưa?”
Tiểu Bảo im lặng gật đầu, đưa cái đầu nhỏ kề sát cổ Hàn Khải Uy.
Bàn tay lớn của Hàn Khải Uy khẽ vỗ cái lưng nhỏ của Tiểu Bảo.
Đôi mắt như viên đá quý đen dừng lại trên mặt Tô Dương Dương.
Tô Dương Dương hốt hoảng lấy lại tinh thần, ho nhẹ một tiếng, dặn dò: “Bây giờ đã quá trễ, đồng nghiệp bán thuốc không có đi làm, tạm thời không thể kê đơn được. Đêm nay các anh cứ về xem xét tình hình trước, ngày mai nếu vẫn khó chịu, tôi sẽ kê thêm vài liều thuốc.”
Hàn Khải Uy thờ ơ gật đầu, xem như đáp lời.
Sau đó, rời đi không quay đầu lại.
Tô Dương Dương nhìn phòng làm việc trống rỗng, liếc mắt.
Có chút tiền thì có gì đặc biệt hơn người?
Chảnh cái gì chứ.
Tô Dương Dương nghĩ vậy, tắt đèn văn phòng, đi về nhà ngủ ngon.
**
Hôm sau.
Vào lúc xế chiều gần tan ca, điện thoại trên bàn làm việc của Tô Dương Dương vang lên.
Tô Dương Dương bắt máy.
“Chào ngài, tôi là Tô Dương Dương của bệnh viện Nhiêu Điền.”
Đầu bên kia điện thoại không có âm thanh nào.
Tô Dương Dương nhíu mày, cảm thấy khó hiểu, định cúp máy.
Ngay trước khi cúp máy, lại nghe được hai tiếng gõ rất nhỏ vang lên.
Tay đang định dập máy của Tô Dương Dương dừng lại, một lần nữa đưa ống nghe lên tai.
Lần này cô nghe được đầu dây bên kia có tiếng hít thở nhẹ nhàng, như là trẻ con.
Trong đầu Tô Dương Dương nhanh chóng hiện lên dáng vẻ của Tiểu Bảo, giọng không khỏi trở nên mềm mại: “Xin hỏi con là bệnh nhân nhỏ hôm qua đến khám bệnh đúng không?”
Trong điện thoại truyền đến một tiếng gõ nhẹ nhàng.
“Bụng vẫn còn khó chịu sao?”
Lần này là hai tiếng gõ.
Khóe miệng Tô Dương Dương hơi cong lên, nhưng sau khi nghĩ đến bố Tiểu Bảo là ai, tất cả dịu dàng suýt chút nữa biến mất.
“Không sao là tốt rồi. Tố chất cơ thể của con rất tốt, cứ tiếp tục giữ gìn, đừng thường xuyên đến bệnh viện.”
Trong điện thoại lại truyền đến một tiếng gõ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...