**********
Khi Đoan Mộc Tuyết đi vào tìm Dạ Mạc Thâm, Dạ Mạc Thâm đang đứng suy nghĩ xa xăm trước cửa sổ kinh sát đất, tăng này rất cao, đứng ở đây, anh gần như có thể nhìn thấy thành phố mà rất nhiều người khác không thể nhìn thấy
Nhưng trong lòng anh lại rất hoang mang.
Tất cả những điều này đều vô cùng xa lạ với anh, nhưng Hàn Mặc Tử lại cho anh cảm thấy một cảm giác rất khác lạ.
Nếu ông ngoại khăng khăng muốn anh đính hôn với Đoan Mộc Tuyết, vậy thì lời đề nghị của George...... có vẻ cũng khá tốt. Mặc dù đối với anh mà nói, anh cảm thấy không cần thiết phải
làm như vậy.
Người mà Dạ Mạc Thâm anh muốn, dù là ai
cũng không thể ngăn cản anh.
Điều anh không muốn, cũng không ai có thể ép buộc anh.
Đang suy nghĩ miên man, thì nghe tiếng cửa phòng làm việc bị gõ, Dạ Mạc Thâm hoàn hồn trở lại, lạnh lùng nói: "Vào đi."
Nhưng anh không quay đầu nhìn lại nên
không biết người đi vào là ai.
Sau khi Đoan Mộc Tuyết bước vào, cô ta nhìn thấy Dạ Mạc Thậm đang đứng quay lưng về phía họ trước cửa sổ sắt đất, cô ta liếc nhìn lễ tân, ra hiệu cho lễ tân đi ra ngoài trước
Cô gái ở quây lễ tân chớp mất rồi đi ra
ngoài. Sau khi cửa được mở ra, sự yên tĩnh vận luôn kéo dài, Da Mạc Thầm khẽ cau mày, chẳng lẽ không phải chị Lâm, hay Hàn Mặc Tử
Ngay khi anh định quay đầu lại, một cơ thể mềm mại đột nhiên từ phía sau ôm lấy anh, bàn tay mềm mại trực tiếp ôm lấy eo anh, cùng lúc đó một mùi hương xa lạ bất ngờ xộc vào trong mũi của anh.
Hơi thở kỳ lạ này.....
Con người Dạ Mạc Thâm đột ngột co rút, cơ thể phản ứng nhanh chóng, trực tiếp kéo đôi tay đó rồi đấy cô ta ra
“Anh Thậm...... A
Ngay khi Đoạn Mộc Tuyết ôm anh từ phía sau, cô ta cảm thấy tay mình được năm lấy, cô ta rất mừng rỡ, nhưng ngay sau khi cô ta kêu lên một tiếng thì đã bị ném ra ngoài. Cô ta hét lên, lùi lại mấy bước, nhưng vì đi giày cao gót nên cuối cùng cũng không thể đứng vững, cô ta loạng choạng ngã xuống nền nhà lạnh lẽo.
Khoảnh khắc mông của cô ta đáp đất, Đoàn Mộc Tuyết cảm thấy cảm giác đau đớn toàn thân bị đánh thức, đau đến mức cô ta nghiền chặt răng.
Nhưng khi nghĩ đến Dạ Mạc Thâm đang ở đây, hình ảnh nghiến răng của cô ta quá xấu xí, nên chỉ có thể khống chế vẻ mặt, đáng thương ngắng đầu gọi Dạ Mạc Thâm.
“Anh Thâm, là em... em là Tuyết
Dạ Mạc Thâm đã quay đầu lại, nhìn cô ta một cách dữ tợn, đôi mắt đen tối đến mức không có ánh sáng, khiến người ta cảm thấy sợ hãi trong lòng. Nhìn thấy dáng vẻ này, Đoan Mộc Tuyết có chút chột dạ, nước mặt giàn giua: "Anh Thâm..... Tuyết ngã rất đau
Thương hoa tiếc ngọc là bản chất của một người đàn ông.
Nói chung, dù là một người đàn ông hờ hững, nhìn thấy một người phụ nữ ngã trước mặt mình, anh ta cũng nên thể hiện phong thái lịch lãm của mình, cho dù anh ta không thích người đó thì ít nhất anh cũng sẽ đỡ cô ta dậy, đúng không?
Nhưng Dạ Mạc Thâm không những không bước tới đỡ cô ta mà ngược lại còn lạnh lùng nhìn cô ta, hỏi: "Ai cho cô vào?"
Đoan Mộc Tuyết ngay lập tức cảm thấy trái
tim minh tan nát.
Sao có thể như vậy? Cô ta bị ngã xuống, còn là do anh đẩy ra, nếu anh không đẩy ra thì cô ta cũng không bị ngã xuống được, không đỡ cô ta dậy thì thôi, còn lạnh lùng nhìn cô ta như vậy.
Trái tim Đoan Mộc Tuyết nhói lên, cần mỗi dưới, nhìn Dạ Mạc Thâm bằng đôi mắt đỏ hoe “Em muốn đến gặp anh Thâm, nên để người của công ty anh đưa em vào, anh Thâm...... em bị ngã đau quả, anh đỡ em lên được không?"
Nói xong, cô ta đưa tay về phía Da Mạc
Thâm.
Đúng lúc này, Hàn Mộc Tử cũng đã tới cửa văn phòng, cô chỉ muốn đến đây xem sao, nhưng không có ý định đi vào, cô chỉ muốn nghe xem đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng cô không ngờ rằng cửa văn phòng không đóng, cô vừa bước tới thì nghe thấy giọng nói rất yếu ớt và nghẹn ngào của Đoàn Mộc Tuyết.
"Anh Thâm, em bị ngã rất đau, anh có thể đỡ em được không?”
Nghe những lời này, Hàn Mặc Tử dừng lại, sau đó bắt đầu đưa tay ôm ngực suy tư
Cô dường như chưa bao giờ nói chuyện với Dạ Mạc Thâm bằng giọng điệu này.
Không ngờ, Đoan Mộc Tuyết này dám...
Cô ta đang mong Dạ Mạc Thâm có thể đối xử với cô ta một cách thương hoa tiếc ngọc hả? Hàn Mặc Tử mím môi, tựa vào cửa nghe
ngóng.
Đoan Mộc Tuyết nói xong, ngước đôi mắt xinh đẹp nhìn anh, đôi mắt đen như mực của Dạ Mạc Thảm khẽ nheo lại, sau đó bước phía cô ta. Khi nhìn thấy điều này, Đoan Mộc Tuyết đã vui mừng khôn xiết
Quả nhiên là khi đối mặt với phụ nữ... bán chất đàn ông vẫn chỉ là thương hoa tiếc ngọc.
Đoan Mộc Tuyết cụp mặt xuống, có giọt nước mắt vương trên mi, khiến cô ta lúc này trông càng thêm đáng thương.
Ngay khi Dạ Mạc Thầm đi tới trước mặt cô ta, Đoan Mộc Tuyết chậm rãi ngẩng đầu lên, nhưng cô ta nhìn thấy Da Mạc Thâm thờ ơ đi ngang qua mình, trực tiếp đi tới bàn làm việc.
Đoan Mộc Tuyết sững sở, hai mắt mở to nhìn về phía Dạ Mạc Thâm.
Hai tay cởi cúc áo, sau đó thô bạo cởi bỏ bộ quần áo, lúc đầu Đoan Mộc Tuyết cũng không hiểu anh đang làm gì.
Nhưng ngay sau đó, Dạ Mạc Thâm lấy ra một tấm khăn sạch từ ngăn kéo, cẩn thận lau
tay hết lần này đến lần khác.
Đoan Mộc Tuyết:
Cô ta nhanh chóng phản ứng lại, khuôn mặt xinh xãn trắng bệch không một giọt máu
Anh ghét bỏ cô ta, vì vậy anh cởi bộ đồ mà cô ta chạm vào, bởi vì anh năm lấy cánh tay của cô ta, cho nên bây giờ anh mới lau sạch lòng bàn tay đó
Đoan Mộc Tuyết nghe nói anh mắc bệnh sạch sẽ, nhưng không ngờ... anh lại yêu sạch sẽ tới mức này, đối xử với mình cũng như vậy.
Trong lòng nhói đau âm ỉ, Đoan Mộc Tuyết cần chặt môi dưới, cảm giác được mùi tanh ngọt từ môi truyền đến
“Tôi cho cô mười giây để ra khỏi đây Sau khi Dạ Mạc Thầm lau ngón tay cuối cùng, bình tĩnh ném khăn vào thùng rác bên cạnh, giống như không thấy Đoan Mộc Tuyết đang ngồi ở đó.
Đoan Mộc Tuyết dám không đi ra à?
Cô ta lên tới đây khi không được mời, quyết tâm đến quyến rũ Dạ Mạc Thâm.
Nhưng Dạ Mạc Thâm lại lạnh lùng đến thế này, ánh mắt anh vừa rồi như muốn giết chết người, nếu có ta không rời khỏi đây trong vòng mười giây, có lẽ anh sẽ tìm hai nhân viên bảo vệ để ném cô ta ra ngoài.
Khi đó, toàn bộ công ty sẽ biết về chuyện của Đoan Mộc Tuyết cô ta.
Lần sau cô ta còn cơ hội đến tìm Dạ Mạc
Thâm a?
Nghĩ vậy, Đoan Mộc Tuyết nhanh chóng đưa ra quyết định, từ trên mặt đất đứng dậy, nhe giọng nói: "Anh Thâm, anh đừng nóng giận, em sẽ rời đi ngay
Nói xong có ta khập khiễng bước ra ngoài.
Sau khi có ta đi, trong phòng làm việc vẫn còn mùi của người phụ nữ đó, Dạ Mạc Thâm khó chịu cau mày, kéo cà vạt trước ngực gọi chị Lâm.
“Từ nay về sau, không được để người không đàng hoàng đến văn phòng của tôi."
“Hả?” Chị Lâm còn chưa kịp hiểu gì, thì đã bị đã cúp điện thoại
Nghe giọng lạnh bằng phát ra từ đầu dây bên kia, vẻ mặt chị Lâm vẫn có chút hoang mang.
Chuyện... chuyện gì thế này? Không phải nhà Đoan Mộc và nhà Uất Trì đã hòa thuận trong nhiều thế hệ sao? Sao lại thành người
không đàng hoàng rồi...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...