Cô có thể nói cái gì?
Cô nghe thấy được cũng là ngoài ý muốn, dù sao nơi này thực sự cách âm không tốt, cho dù cô không cố ý đi nghe, âm thanh nó vẫn cứ văng vắng truyền đến tại
Mà cô lại không thể chọc thủng tại mình được.
Mới đầu cô cũng cảm thấy phiền, sau đó ngầm lại, người trưởng thành không phải đều như vậy sau? Đây là chuyện rất bình thường, dù sao vợ chồng trẻ người ta đi thuê phòng cũng không dễ dàng gì.
Cho nên cô cũng sẽ không đi tìm chủ nhà thưa kiện người ta, cùng làm mỗi ngày đi ngủ sớm chút là được.
Mà bây giờ nói ra chuyện này trước mặt Dạ Mạc Thâm, lại còn bị anh trêu chọc, cô cảm thấy mặt mũi đều vứt đi hết rồi.
Ngay khi có xấu hổ đến nỗi không nói nổi câu nào, Dạ Mạc Thâm lại chọc tiếp, nhẹ nhàng nói: "Hơn nữa, ai nói anh không sống ở đây?"
Hàn Mặc Tử kinh ngạc trừng lớn mất
Anh vươn tay, nhéo nhéo cắm cô, ngón tay cái đưa lên vuốt ve môi cô, một tia không vừa lòng loáng thoảng hiện lên trong con người đen sâm: "Em lại tô son?"
Hàn Mộc Tự giật mình gật đầu
Cô không nói thêm gì, miệng vết thương trên mỏi quá rõ ràng, chỉ có thể như vậy che lấp
nó
Anh không nói gì, ánh mắt vẫn dừng lại trên mỗi cô, kiên nhân từng chút một dùng đầu ngón tay xóa đi vệt son trên mỗi cô
Ngay sau đó, Hàn Mộc Tử nhìn thấy ngón tay cái của anh ấy đã nhuộm đỏ.
Miệng cô mấp máy, muốn nói cái gì đó, nhưng anh đột nhiên củi người hôn cô, đè cô vào cửa, nhẹ nhàng hôn cô
Hàn Mặc Tử khẩn trương liên tục chớp chop mat
Thật ra lúc này khi anh bắt đầu đụng vào, cô đã bắt đầu khẩn trương, nghĩ đến anh ấy không phải lau son môi sau đó liền... không ngờ đúng là như vậy!
Bị hôn một hồi, Hàn Mặc Tử đột nhiên tỉnh lại, vội vàng vươn tay đẩy anh ra, thở hổn hển
"Cửa, cửa còn chưa mở
Da Mạc Thầm mặt vô cảm giơ tay đóng cửa lại, sau đó giữ lấy cái ót của cô, một tay chọc lên trán cô "Sao lâu như vậy rồi, em văn chưa chuẩn bị dép trong nhà cho anh?"
Hàn Mộc Tử trừng mắt nhìn anh, đôi lông mi cong dài như hai chiếc quạt nhỏ, có ngư ngác nói: "Anh, anh không nói anh muốn mà "
Nghe vậy, Dạ Mạc Thầm nheo mắt lại: "Không đủ tư cách"
"Há?"
Hàn Mặc Tử còn chưa kịp phản ứng lại, lại bị anh đè lên tưởng hôn
Đợi đến khi cô bị Dạ Mạc Thẩm mang lên xe, anh cúi người thắt dây an toàn cho cô có mới phản ứng lại được. Vừa rồi... đã xảy ra chuyện gì?
À, hình như là nói đến chuyện anh ấy không có dép lẽ trong nhà, sau đó bị anh ấy hôn một lúc, anh ấy lại ôm ấp dụ dỗ có chuyển nhà, nói cái gì là nơi này tối tăm quá, ban đêm ở sẽ không an toàn.
Điều mà Dạ Mạc Thâm không thể chịu được là cặp vợ chồng sống bên cạnh, dạy hư cô gái của anh.
Hàn Mộc Tử đương nhiên không muốn đồng ý, chuyển nhà thực sự rất phiền phức, về sau không biết đã xảy ra chuyện gì, bị anh dẫn ra đến đây, hai người chuẩn bị đi siêu thị mua do.
Sau khi ra khỏi siêu thị, trời đã tối, Dạ Mạc Thậm cất hết đồ dùng vào cốp xe, Hàn Mặc Tử một chút đồ nặng cũng không phải cầm đến Dạ Mạc Thâm tựa như là người bạn trai chu đáo nhất, thay cô xách mọi đồ vật nặng nhẹ, mà cô chỉ cần ở bên cạnh hắn là được.
Sau khi ăn tối xong, Hàn Mộc Tử thu dọn bát đĩa đi rửa chén, trong lòng lại nghĩ ngợi lung tung.
Thời gian cô và Dạ Mạc Thâm ở bên nhau, nói ngần không ngắn, nói dài... cũng không tính
là dài.
Trí nhớ của anh ấy hiện tại vẫn chưa hồi phục, khoảng thời gian này thực sự khá dày vỏ, ngoại trừ lần đầu thân mật, sau đó anh ấy dường như không có làm gì quá phận.
Nghĩ đến đây, Hàn Mộc Tử không có tâm tư tiếp tục rửa chén, rửa tay xong xoay người đi ra ngoài.
Dạ Mạc Thâm không ở trong phòng khách, anh đứng bên ngoài ban công, âm thanh theo gió truyền đến.
"Tối nay tôi sẽ trở về, tôi hiểu rồi."
Nói xong, anh mạnh mẽ cúp điện thoại, sau đó tựa vào ban công châm một điều thuốc, ảnh lửa le lỗi rực sáng trong khoảng ban công tối om.
Châm thuốc xong, anh không vội vã đưa lên miệng, cứ như vậy giữ ở đầu ngón tay lắng lặng nhìn nó chảy.
Ông ngoại cực kì muốn anh kết hôn cùng Đoan Mộc Tuyết. Vừa rồi trong điện thoại quân gia có nói với anh, ông ngoại mất bình tĩnh rồi suýt nữa ngất xỉu. Người hầu trong nhà đã đưa ông về phòng. Bác sĩ đến kiểm tra, nói không có gì đáng ngại.
Anh không thể đinh hôn với Đoan Mộc Tuyết.
Về phân phải nói thế nào để thuyết phục
ông ngoại...
Dạ Mạc Thâm lúc này vẫn còn đang đứng trầm ngâm, đột nhiên xoay người, quay đầu nhìn về phía phòng bếp.
Tình cờ chạm vào ánh mặt của Hàn Mộc
Tú.
Thấy cô, Dạ Mạc Thầm vội vàng đem khỏi thuốc dập tắt, sau đó bước vào.
Hàn Mộc Tử cứ như vậy nhìn anh ấy bước đến trước mặt, cũng không nói lời nào, đột nhiên vươn tay ôm cô bề ngang lên, cô sợ mình ngã xuống, tay theo phản xạ có điều kiện ôm lấy cổ anh, sau đó bị anh thả xuống ghế sô pha.
Cô chớp chớp mắt:" Vừa rồi, người nhà gọi điện thoại cho anh sao?" Da Mạc Thăm mím môi mỏng, van không lên tiếng, chỉ cúi đầu nghiêng người tìm môi có
Hai người vừa ăn xong, Hàn Mặc Tử còn chưa kịp súc miệng, nếu bây giờ hôn anh thì...
Nghĩ đến đây, Hàn Mặc Tử quay đầu đi, đôi môi khô lạnh có chút bằng giả của anh áp lên má cô, anh nghiêng người, vươn tay nhéo cầm cô, khô khốc nói: "Trốn cái gì?"
Hàn Mặc Tử nhất định sẽ không trực tiếp nói cho anh biết nguyên nhân, vừa đẩy anh ra vừa hỏi: "Người nhà anh... gọi anh quay về sao?
Vừa dứt lời, Da Mạc Thầm liền không lên
tiếng.
Cô có hơi khó hiểu, chẳng lẽ cô vừa nói gì
sai chăng?
Vì thế, cô quay đầu lại, ai biết Dạ Mạc Thâm liền cúi xuống dưới hôn, nhưng đôi môi anh không đứng lại lầu, hôn một cái liền rời đi, giọng nói khăn khăn "Đi gặp ông ngoại với anh, được không?"
Hàn Mặc Tử. "
Não bộ của cô dừng lại đột ngột, Dạ Mạc Thâm vừa nói cái gì? Bảo cô đi gặp ông ngoại với anh? Cô không nghe nhầm chứ?
Giống như, hai người vừa mới xác lập quan hệ a
Cũng không đúng, hai người căn bản không nói gì về quan hệ bạn trai bạn gái, vậy mà anh
ấy lại muốn dẫn cô về gặp ông ngoại?
Hàn Mộc Tử sững sở trước tin này, nhưng cô lại rất cảm động.
Dạ Mạc Thầm mặc dù tỏ vẻ ngạo kiều là có nói thích anh trước, nhưng hành động lúc này lại chứng minh anh so với lúc trước cảng quan tâm có hơn
Thế nào? Thấy có ngày người, Dạ Mạc Thâm lại hỏi thêm một câu
Hàn Mặc Tử "Em..."
Lúc này có không thể đi gặp ông ngoại với anh, thời điểm lúc này chưa thích hợp, đi bây giờ thực sự rất bốc đông.
Hàn Mặc Tử khó xử cần môi dưới, ánh mắt
củi trầm xuống dưới.
“Quả nhanh rồi sao?"
Hai người đã nói đến chuyện này, Hàn Mộc Tử cũng muốn nhân cơ hội hỏi một câu
Cô đơn giản chủ động vươn tay ôm cổ anh “Chúng ta bây giờ đã xác định quan hệ sao? Anh muốn đem em đi gặp ông ngoại sớm như
vậy?" Dạ Mạc Thâm cũng nhìn cô, nheo mắt lại "Chẳng lẽ không đúng? Vừa rồi lúc ở dưới lâu, chủ nhà
"Bây giờ em cũng có vấn đề muốn hỏi anh, lúc anh hôn em, anh có cảm giác gì không?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...