**********
Có người quan tâm sẽ thể hiện cực kỳ khác nhau. Một người dễ dàng khóc không có nghĩa là người đó thích khóc, mà là cô ấy có người đau lòng, có người yêu mà thôi, so sánh với loại người dù trời có sập xuống cũng không rơi một giọt nước mắt, sợ là người này có gặp phải chuyện gì cũng phải tự mình làm.
Không có người quan tâm thì phải luôn tự mình kiên cường.
Nếu Dạ Mạc Thâm không đến, cô có thể nói đến cùng với ông Uất Trì như thường, coi như cuối cùng ông ta nói thẳng ra với mình, Hàn Mộc Tử cũng có cách đối phó với đối phương.
Nhưng Dạ Mạc Thâm đến rồi.
Anh bảo vệ ở trước mình, vì mình mà không tiếc mâu thuẫn với ông ngoại của anh.
Cảm giác được bảo vệ này, lại thêm cái ôm của anh lúc này, Hàn Mộc Tử lại cảm thấy mũi mình hơi chua xót, hốc mắt nóng lên, dường như có cái gì đó sắp tuôn trào.
Hàn Mộc Tử cố gắng nén cảm giác này lại, vừa cười nói: “Anh nghĩ nhiều rồi, sao em khóc được?”
Dù nói như thế, nhưng khóe mắt lại ươn ướt, may mà bây giờ cô đang chôn mặt trong lòng Dạ Mạc Thâm, thế nên Dạ Mạc Thâm hoàn toàn không thấy khóe mắt cô lại ướt.
Cũng không biết có phải vì giọng nói của cô nghe có vẻ hơi phiền muộn hay không, Dạ Mạc Thâm hơi nhúc nhích, muốn kéo cô ra.
Hàn Mộc Tử sợ anh thấy khỏe mắt mình ướt, thế nên lúc anh đẩy mình ra chỉ có thể ôm chặt cái eo cứng rắn của anh, túm chặt lấy áo anh.
Dừng lại một lúc, sau đó lại ôm chặt cô.
Dường như Dạ Mạc Thâm rất hiểu cô, sau đó không nói gì nữa, hai người cứ yên lặng ôm nhau như thế.
Thời gian trôi qua từng phút từng giây, cũng không biết qua bao lâu, Hàn Mộc Tử đã khôi phục về ban đầu, nên rời khỏi vòng tay của Dạ Mạc Thâm.
“Cái đó. Ông ngoại anh vừa..."
"Ừ."
Không đợi cô nói hết phần sau, Dạ Mạc Thâm đã ừ một tiếng, sau đó nói: “Anh sẽ xử lý tốt, em yên tâm ở lại là được.”
“Vậy anh định xử lý như thế nào?” Bởi vì vữa nãy nghe thấy cuộc trò chuyện của anh và Uất Trì Kim trong phòng thư ký, thế nên Hàn Mộc Tử thật sự rất lo lắng.
Cô và Dạ Mạc Thâm xác định quan hệ chưa được mấy ngày đã gây ra chuyện này. Bây giờ anh mất trí nhớ, trước đó Hàn Mộc Tử còn nghĩ nếu mình mâu thuẫn với ông ngoại của anh, ông ngoại anh muốn anh từ bỏ mình, anh sẽ lựa chọn như thế nào.
Nhưng hôm nay sau khi xảy ra chuyện này, Hàn Mộc Tử cảm thấy Dạ Mạc Thâm cực kỳ có thể trở mặt thành thù với ông ngoại anh vì mình.
Dù anh để ý đến mình như thế khiến cô cảm động, nhưng bảo anh bất hòa với người thân của mình cũng không phải là dự tính của cô.
Nghĩ đến đây, Hàn Mộc Tử lên tiếng: “Anh bình tĩnh một chút, đừng mâu thuẫn với ông ngoại anh.”
Nghe thế, Dạ Mạc Thâm không khỏi chau mày: "Làm sao, sợ anh cãi nhau với ông ấy chịu thiệt?”
Hàn Mộc Tử cắn môi mình, cân nhắc nói: “Em không hy vọng anh cãi nhau với người nhà anh vì em, có lẽ... em có thể thử để ông chấp nhận em?”
Từ chuyện hôm nay có thể nhìn ra được, dù ông ngoại của Dạ Mạc Thâm rất ngoan cố, nhưng lại không phải người có ý đồ xấu.
Nhưng muốn để ông chấp nhận mình ở cùng với Dạ Mạc Thâm, đoán chừng phải tìm nguyên nhân gốc.
Trước tiên phải tìm ra lý do Uất Trì Kim không cho mình ở cùng với Dạ Mạc Thâm.
Vậy thì là điều gì khiến ông ta ngăn cản mình ở bên cạnh Dạ Mạc Thâm?
“Ừm, cứ quyết định thế đi, em có thể thử thuyết phục ông ngoại anh, nhìn xem ông có thể chấp nhận em không, nếu thực sự không thể...
Phần sau cô kéo dài giọng ra, lại không nói tiếp.
Dạ Mạc Thâm chau mày, túm chặt cánh tay cô: “Thực sự không được thì thế nào? Em muốn rời khỏi anh?”
Lực trên cánh tay hơi mạnh, mà Dạ Mạc Thêm trước mặt lại nhíu chặt mày, ánh mắt chăm chú nhìn cô.
Thấy dáng vẻ này của anh, Hàn Mộc Tử không nhịn được nghĩ đến việc đù anh.
“Nếu... ông ngoại anh thực sự không thể chấp nhận chúng ta ở bên nhau, vậy... em cũng chỉ có thể rời đi thôi.”
Cô thử thăm dò nói đùa anh một câu.
Vừa dứt lời, lực nắm tay cô lại càng mạnh thêm, anh cúi sát người lại, một cái tay khác khống chế cái cổ trắng nõn của cô, hô hấp thêm phần gấp gáp.
“Không được!”
Hàn Mộc Tử ngây người một lúc. Màu mắt Dạ Mạc Thâm đậm hơn lúc trước nhiều, đậm như bão táp buổi đêm, dù nhìn có vẻ yên lặng, nhưng lại lộ ra khí thể không thể ngăn nổi.
Đây là nghiêm túc rồi?
Trước giờ Hàn Mộc Tử không biết anh lại để ý đến mình như thế, hơn nữa còn không biết đùa như thế.
Cô không nhịn được nhỏ giọng cười: “Anh làm gì thế? Em chỉ đùa với anh mà thôi.”
Nghe thế, Dạ Mạc Thâm nhíu chặt mày: “Đùa?”
Hàn Mộc Tử gật đầu: “Ừ, đương nhiên là đùa.”
Sau khi cô nói như thế, sắc mặt Dạ Mạc Thâm vẫn không thả lỏng, mà còn nghiêm trọng hơn, ánh mắt đen láy nhìn chằm chằm cô.
Ánh mắt này lộ ra khí lạnh, nhìn đến mức Hàn Mộc Tử dựng hết cả lông.
“Sao, sao thế?” Cô lắp bắp hỏi một câu.
Vừa nãy cô nói sai gì à? Cô đã giải thích là đùa rồi mà? Nhưng sắc mặt Dạ Mạc Thâm vẫn không tốt lên.
Dạ Mạc Thâm im lặng nhìn cô chằm chằm, rất lâu sau mới nói: "Là bởi vì thời gian quá ngắn?”
Hàn Mộc Tử: “Cái gì???"
“Bởi vì thời gian quá ngắn, tình cảm của em với anh không sâu đậm, thế nên có thể tùy tiện lấy chuyện này ra đùa”
Hàn Mộc Tử: “..."
Sau khi nghe thấy lời này, Hàn Mộc Tử mới nhận ra câu nói đùa tùy tiện của mình, Dạ Mạc Thâm lại nghiêm túc.
Người nói vô tâm, người nghe có ý, hiểu lầm sinh ra như thế này.
Cô cũng không ngờ Dạ Mạc Thâm lại bởi móc từng chữ của cô, hôm nay nhìn dáng vẻ nghiêm túc của anh, nếu thái độ tiếp theo của cô
//