Suy nghĩ của Vu Ba đơn giản hơn nhiều, khuôn mặt thành thật vô tội nói. “Thấy tính tình này của cậu chủ không yếu ớt như tính của cô chủ lúc trước, nếu ông chủ còn ép buộc nữa, sợ là "
Lời phía sau ông ta không tiếp tục nói nữa, nhưng tin rằng mọi người đều tự hiểu trong lòng.
Trước khi rất nhiều chuyện chưa xảy ra, không ai có thể nghĩ đến.
“Hừ, nó tưởng đe dọa tôi như thế thì tôi sợ nó à? Không có nó, tôi lại kiếm một người thừa kế mới!” Uất Trì Kim tức giận hừ một tiếng, càng nghĩ càng tức, vỗ thẳng lên bàn.
Một tiếng bốp, những người khác trong phòng đều bị dọa nhảy dựng. Vu Ba không dám nói gì, chỉ lùi lại một bước.
Uất Trì Kim tức giận không thôi, sắc mặt thay đổi thất thường, liên tục thở dài như thể nghĩ về chuyện này cần phải xử lý như thế nào mới có được kết quả toàn vẹn nhất.
Lúc đầu óc hỗn loạn, đột nhiên lại thấy một chén trà tỏa mùi thơm bên cạnh.
Uất Trì Kim ngửi thấy mùi trà thơm nồng, vô ý thức mấp máy môi, sau đó thử sờ tay về hướng chén trà.
Quản gia ở một bên nhìn thấy động tác của ông ta, miệng khẽ mở như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng nghĩ ngợi rồi lại ngậm miệng.
Uất Trì Kim bưng chén trà lên ngửi, hừ, cũng rất thơm.
Chẳng lẽ con nhóc còn biết pha trà? Uất Trì Kim thử nhấp một ngụm.
Thế mà... cũng ổn?
Thế là ông ta lại thử thêm một ngụm, sau khi uống thử mấy lần, Uất Trì Kim mới nhận ra chỗ không bình thường, đợi đến cuối cùng sau khi ông ta nhận ra chỗ không bình thường rồi, ngẩng đầu lên phát hiện ra người trong phòng đều đang nhìn mình.
Vừa nãy tất cả mọi chuyện xảy ra trong phòng mọi người đều rõ như ban ngày.
Nhưng bây giờ Uất Trì Kim lại uống chén trà con nhóc kia pha, hơn nữa dáng vẻ khi uống trông rất ngon lành...
Thế nên ánh mắt tất cả mọi người nhìn ông ta đều thay đổi không giống nữa. Uất Trì Kim im lặng hai giây, bộp một tiếng đặt lại chén trà xuống bàn, khiển trách: “Pha cái trà gì? Có trà khó uống như thế sao?”
Vu Ba: “…”
Cảm thấy sắp không nhìn nổi nữa, vừa nãy ai lấy chén trà ở đó uống ngon lành vậy?
Uất Trì Kim cảm thấy mất mặt, dứt khoát đứng lên nói: “Đi thôi!”
Một đám người cuồn cuộn đi ra khỏi phòng thư ký cùng ông ta, đúng lúc gặp chị Lâm đang đi làm, chị Lâm thấy cấp trên cũ của mình, có hơi ngạc nhiên.
“Ông à, sao hôm nay ông lại đến công ty?”
Uất Trì Kim đang vô cùng tức giận, sắc mặt cũng không tốt, chỉ là gật đầu với chị Lâm, không lên tiếng gì.
Quản gia Vu Ba cười nói: “Có chút chuyện đến xử lý một tí."
“Chuyện gì thế?” Chị Lâm vô tình hỏi: “Cần cháu giúp không?”
“Đã không có gì rồi, chúng tôi đi trước đây.”
“Vâng ạ."
Chị Lâm chỉ có thể đưa mắt tiễn bọn họ rời đi, sau đó lại sờ đầu mình.
Kỳ lạ, từ sau khi Uất Trì Thâm nhận chức tổng giám đốc, ông cụ cũng không đến công ty nữa, ông ta vô cùng tin tưởng không nghi ngờ chút nào về khả năng đứa cháu ngoại này của mình.
Sao tự nhiên hôm nay lại đến công ty?
Hơn nữa... còn ở phòng thư ký?
Chị Lâm nghĩ tới nghĩ lui, đột nhiên nghĩ đến chuyện Đoan Mộc Tuyết tới hôm qua.
Vừa nghĩ đến đây, Uất Trì Kim rời đi đột nhiên dừng chân nhìn chị Lâm nói: “Sắp xếp một vị trí cho con bé Tuyết, nó muốn đến công ty trải nghiệm một chút.”
Tuyết?
Chị Lâm phản ứng lại ngay lập tức, Tuyết này đoán chừng là cô chủ Đoan Mộc Tuyết nhà họ Đoan Mộc hôm qua đó mà.
“Thưa ông, bây giờ vị trí trong công ty không còn trống nữa, nếu sắp xếp vị trí cho cô ta thì bên tổng giám đốc..
“Hừ, dù lão già tôi đã bước nửa chân vào quan tài rồi, nhưng vẫn còn sống, công ty không hoàn toàn do nó quản lý, tôi cũng có phần!”
Chị Lâm: “..."
“Tùy ý sắp xếp một vị trí, tiện cho con bé gần gũi Uất Trì Thâm là được.” Chị Lâm rất muốn nói, hôm qua tổng giám đốc đã ra lệnh không được đưa người linh tinh đến phòng làm việc của anh, bây giờ ông lão lại bảo cô sắp xếp vị trí trong công ty cho người linh tinh trong miệng tổng giám đốc, còn thuận tiện để dựa vào công ty.
Đây không phải là muốn người ở giữa cô đau đầu à?
“Làm sao, có vấn đề sao?” Uất Trì Kim nhíu mày hỏi.
Chị Lâm tỉnh táo lại, cười ngượng ngùng: “Không vấn đề, không vấn đề, cháu sẽ sắp xếp tốt.”
Uất Trì Kim nghe xong mới hài lòng rời đi.
Đợi sau khi ông ta đi, vẻ mặt chị Lâm cạn lời vào phòng thư ký, chẳng lẽ hôm nay ông lão đến vì cô Đoan Mộc Tuyết đó? Cái này cũng bày trận lớn nhỉ?
Mà lúc này trong phòng làm việc, sau khi Dạ Mạc Thâm đưa Hàn Mộc Tử về phòng làm việc, trở tay đóng cửa lại, ép cô lên cánh cửa cứng rắn.
Hàn Mộc Tử: “..."
Hai tay cô che trước ngực, cảnh giác nhìn anh.
“Anh làm gì đấy?”
Ông ngoại anh còn đang ở phòng thư ký bên cạnh kìa, anh lại kéo thẳng cô đến chỗ này, còn chặn cô giữa cửa nữa, anh sẽ không muốn hôn cô lúc này chứ?
Hàn Mộc Tử dám chắc, nếu anh hôn cô vào lúc này, chắc chắn cô sẽ không do dự gì mà đánh cho anh tỉnh ra.
Đang nghĩ ngợi, Dạ Mạc Thâm còn thật sự cúi sát người lại.
Hàn Mộc Tử trừng lớn mắt, đẩy mạnh anh ra. “Lúc nào rồi anh còn muốn cái này?”
Động tác của Dạ Mạc Thâm dừng lại, cả người cũng dừng lại, hơi híp mắt: “Anh muốn cái này? Cái này là cái gì?”
Hàn Mộc Tử: “?”
Anh giả ngốc à?
Cô cắn môi: “Anh đừng ngụy biện nữa, anh dám nói vừa nãy anh không muốn.”
Da mặt cô vẫn mỏng, ngại ngùng nói thẳng ra.
Dạ Mạc Thâm vốn còn đang đoán cô nói cái gì, nhìn thấy gò má
//