Cô Vợ Đánh Tráo

Cuối cùng Đoan Mộc Trạch bị đuổi ra ngoài, sau đó Đoạn Mộc Tuyết lại đóng cửa phòng cái rầm, âm thanh kinh thiên động địa, dẫn tới người hầu bên cạnh đều thò đầu ra xem là chuyện gì.

Đoạn Mộc Trạch bất đắc dĩ, phất tay về phía họ: "Đều làm việc đi, mấy người chưa từng thấy cô chủ tức giận sao?"

Vì vậy mỗi người đều rời đi.

Đoan Mộc Trạch gọi điện cho trợ lý của mình kêu cậu ta điều tra về chuyện của Uất Trì Thầm.

Sau khi cúp điện thoại Đoan Mộc Trạch nhìn điện thoại bắt đặc đi lúc đầu

May mà Đoan Mộc Trạch anh ta chưa bao giờ khổ sở vì tình, không giống như tiểu thuyết, làm ra chuyện điên cuồng như vậy

Thời gian làm việc vận như thường, sau khi Hàn Mặc Tử tan làm chuẩn bị tới trạm tàu điện ngầm, Dạ Mạc Thâm lại lái xe theo sau, vẫn như mấy hôm trước nói nơi này không thể dừng xe kêu có lên xe.

Sau khi tiến cô về đến cửa nhà, lại xuống xe cùng cô, trước khi Hàn Mặc Tử lên tiếng đã lạnh giọng đặt câu hỏi. "Ngày hôm qua cà vạt rơi ở đây, có phải bị cô cầm rồi không?"

Cà vạt

Hàn Mặc Tử chớp mắt, không khỏi nhìn Dạ Mạc Thâm thêm vài lần.

Tối qua sau khi anh đi về, hình như cô không thấy có vật lạ gì rơi trong nhà?


“Tôi, hình như không thấy

Dạ Mạc Thậm đi tới trước. "Là không phát hiện hay bị cô đem đi giấu rồi?"

Hàn Mặc Tử

Khí thế anh dọa người như vậy, Hàn Mặc Tử đột nhiên cảm thấy chột dạ, tuy hôm qua cô không thấy anh làm rơi vật gì thật, nhưng có cũng chưa dọn dẹp phòng, lỡ như anh làm rơi mà cô không phát hiện thì sao?

Yếu thế hơn nên Hàn Mặc Tử lui về phía sau mấy bước, ho nhẹ một tiếng: "Tôi không có biến thái như vậy, anh đừng dùng ánh mắt nhìn biến thái này nhìn tôi, có rơi hay không anh tự lên tim sẽ biết

Vì vậy Dạ Mạc Thầm đường hoàng theo cô lên lầu, cuối cùng tìm được cả vật anh làm rơi dưới bàn trả, sau khi Da Mạc Thám lấy được cá vật về một bình tĩnh mà đeo cà vật lên

Hàn Mặc Tử ở bên cạnh nhìn anh thật cả vật không khỏi nghĩ thăm...

Cà vạt này sao lại rơi ở bàn trà?

Trách không được hôm qua cô không thấy có gì rơi

Sau khi Dạ Mạc Thầm thật cà vạt xong, khỏe mất thấy Hàn Mộc Tử nhìn chăm chăm minh, môi mỏng nhấp một cái, ảnh mát lạnh lùng rơi vào trên mặt của cô

“Nhìn tôi chăm chăm làm cái gì?"

Nghe thấy giọng nói của anh, Hàn Mặc Tử phục hồi lại tinh thần, chống lại đôi mắt đen của anh lắc đầu theo bản năng: "Không, không có gì, tôi chỉ là vừa nghĩ... Sao cà vạt lại rơi ở dưới bàn trà, thật là kỳ quái. Nghe thể động tác của Dạ Mạc Thám khựng lại, đôi mắt màu đen xuất hiện vẻ không tự nhiên, sau đó anh cong môi cười lạnh nhìn cô.

"Sao nào, cô nghi ngờ tôi ném cà vạt của

mình xuống đó sao?"

Hàn Mộc Tử: "2"

Ông trời làm chứng, trước khi anh nói lời này, cô chưa từng nghĩ vậy.

Cô chỉ đang nghĩ sao cà vạt lại rơi vào đó thôi, cảm thấy khó hiểu mà thôi.


Nhưng Dạ Mạc Thâm bỗng nói như vậy, cô đột nhiên cảm thấy... Hình như cũng có khả năng này.

Nếu không phải Dạ Mạc Thâm vứt cà vạt xuống bàn trà, cà vạt cũng không thể có chân chạy tới đó, nhưng sao Dạ Mạc Thâm lại làm như vậy?

Dường như anh không có lý do gì làm vậy, lúc Hàn Mộc Tử còn đang suy nghĩ, nhìn thấy sắc mặt của Da Mạc Thậm sắp đen như đầy nồi, lúc này mới nhanh chóng nói: "Không có không có có thể là tối qua tôi không phát hiện nên không cẩn thận đã vào đó, tôi không có ý nghi ngờ anh, anh đừng tức giận. Được rồi, anh có đói bụng không? Tôi đi nấu cơm nhé?"

Câu nói phía sau hoàn toàn xuất phát từ ý muốn chuộc lỗi, không ngờ vẻ mặt lạnh lùng của Dạ Mạc Thâm nghe cô nói lời này xong liền hòa hoãn đôi chút, sau đó gật đầu, thuận tiện cười nhạt. Một bữa cơm đã muốn chuộc lỗi?"

“. Tôi mời anh ăn cơm một tuần?" Nói xong, Hàn Mặc Tử cảm thấy mình nói như vậy hơi quá rồi, sao Dạ Mạc Thâm có thể đồng ý?

Ai ngờ Dạ Mạc Thầm hừ lạnh một tiếng: Miên cương xem như có có thành ý

Hàn Mặc Tử H

Nhà Uất Trì.

"Ông Uất Trị, hôm nay anh Thàm có về sớm để ăn không a? Mấy ngày châu tới đây anh ấy đều tăng ca, sức khỏe sẽ không chịu được mất, ông khuyên anh Thậm được không?

Mấy ngày nay Uất Trì Kim bị Đoan Mộc

Tuyết quần lấy có chút đau đầu, tuy ông thích con bé Đoan Mộc Tuyết này cũng hi vọng cô ta có thể đinh hôn với Thâm, thành cháu dâu của ông ta, nhưng Thâm lại lộ rõ vẻ không có suy nghĩ này. Cho nên con bé này lại chạy tới quần lấy mình, hi vọng người làm ông ngoại này có thế quản lý Uất Trì Thâm.

Nhưng nếu ông ta quản được thì tốt rồi, cũng đâu cần anh cơm một mình ở đây. Ông Uất Trì, có được không?" Đoan Mộc Tuyết lác tay ông ta

Uất Trì kim thật sự có chút mặt kiên nhân, chỉ trầm mặt nói: "Được rồi, đàn ông ra ngoài dốc sức làm sự nghiệp, thỉnh thoảng công việc bận rộn một chút cũng bình thường, nó cũng chỉ mới tăng ca vài ngày mà thôi, một cô nhóc như cháu nếu khuyên được thi cháu đi khuyên đi, không khuyên được thì người làm ông ngoại này cũng không có cách nào "


Đoan Mộc Tuyết vốn cho rằng Uất Trì Kim vô cùng thương yêu mình, không ngờ lúc này lại không nể mặt, lúc này cô ta mới tỉnh ngộ ra

Nói như thế nào Uất Trì Kim cũng là người sáng lập tập đoàn Uất Trì hàng đầu, mà hành động của cô ta đối với một nhân vật đỉnh cấp như vậy quả thực có chút không hợp quy củ

Nghĩ tới đây, Đoan Mộc Tuyết nhanh chóng buông tay ông ra, nhu nhược mà ngôi một bên, thấp đầu nói xin lỗi.

lỗi ông Uất mấy ngày này là do cháu quá lo lắng cho nên mới quần lấy ông nói việc này, cháu cam đoạn sau này sẽ không như vậy, ông Uất Trì ông đừng

Thấy đối phương xin lỗi, hơn nữa bộ dáng đáng thương, sự mất kiên nhẫn trong lòng Uất Kim cũng với đi vài phần, thở dài: là cháu ngoại của ông, tuy thời gian ông ở chung với nó không dài, nhưng biết rõ tính cách của nó, nó chú trọng sự nghiệp là chuyện tốt. Hơn nữa ngày hôm qua nó nói cũng đúng, nó đã là một người trưởng thành, việc này cũng có thể tự quyết định, tuy nhà Uất Trì và nhà Đoan Mộc đã nói chuyện đính hôn, ông cũng sẽ tìm thời gian thích hợp bàn bạc với ông nội chuyện hôn sự, nhưng cách để người trẻ tuổi có tình cảm với nhau, vẫn phải dựa vào châu Nếu như nó vẫn không để ý tới cháu, ông cũng không thể mỗi ngày đi theo sau nó, yêu cầu nói làm này làm nọ."

Đoan Mộc Tuyết làm bộ dáng hạ thấp, gật đầu nói phải

"Ông Uất Trì nói rất đúng, mấy ngày nay là cháu sai rồi, về sau cháu sẽ không như vậy nữa, cháu sẽ nghe lời ông mà tranh thủ cho mình."

"Ừm, ngày mai tìm thời gian mang theo ông nội cháu đi liên hoan, chúng ta chính thức bàn bạc chuyện đính hôn một chút."

Nghe thế Đoạn Mộc Tuyết vui vẻ ngắng đầu: "Ông Uất Trì, thực sự... Có thể chứ? Anh Thâm...

Uất Trì Kim nói một tiếng: "Những chuyện khác ông không xen vào, chuyện hôn nhân nhất định ông phải quản.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận