**********
Tiếp xúc thân mật
Ngoại trừ một lần vào buổi chiều hôm kia, chưa từng có tiếp xúc thân mật
Hàn Mặc Tử ngại nói thắng, tùy tiện nổi một cải, Tô Cửu vừa nghe liên nói: "Lúc đó cô có thấy anh ấy có thay đổi đặc biệt gì không?"
Thay đổi đặc biệt?
Ngày đó Hàn Mặc Tử căng thẳng chết được, đẩy anh ra theo bản năng, sau đó lại bị anh bá đạo khống chế, lúc đó rất mắc cỡ nào còn tâm tư đoán xem anh có thay đổi gì?
Hiện tại Tổ Cửu vừa nhạc đến Hàn Mặc Tử mới phản ứng lại được, lúc đó mình đúng lànên quan sát phản ứng của anh một chút.
Nếu không có nghĩ lại xem? Lúc đó cử chỉ của anh ấy có gì đặc biệt không?"
Hàn Mặc Tử mấp máy môi, cần thận suy nghĩ lại, lúc đó dường như có thấy động tác của Dạ Mạc Thâm hơi dừng một chút, cũng vì vậy mà cô mới có cơ hội đẩy anh ra.
Lẽ nào trong này có gì đó?
Nghĩ tới đây, Hàn Mặc Tử nhíu mày lại: "Tôi cảm thấy hình như có
"Vậy thì đúng rồi." Tô Cửu nhẹ giọng cười “Nếu như tiếp xúc thân mật có thể kích thích anh ấy, kiến nghị có nên tiếp xúc thân mật nhiều hơn."
Hàn Mặc Tử: "N
Câu này của Tô Cửu chặc chặn có độc, nếu không sao cô lại ra ý bằng trong lời của Tô Cửu nhi
Hàn Tử nhịn không được hỏi: "Thư ký Tô, thấy vậy thật sự ổn sao?"
"Sao nào? Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, hai người cũng đã là vợ chồng danh chính thuận, hơn nữa căn cứ vào lời của cô, nếu cậu đồng ý tiếp xúc thân mật với cô. Vậy nói rõ anh ấy chỉ là không nhớ rõ mọi chuyện, nhưng có rất nhiều hành động bản năng, nếu như tiếp xúc thân mật có thể kích thích đến anh ấy, đây không phải là chuyện tốt sao? Còn có thể giúp tình cảm hai người ấm lên, có thể làm cho đối phương khôi phục ký ức, cớ sao mà không làm chứ?"
Nói rất hay rất có đạo lý, cô không có gì để
phản bác
Sau khi cúp điện thoại, Hàn Mặc Tử liên tục thở dài.
Liênào. Sau này có phải có nhiều tiếp xúc thắm mắt với Da Mạc Thâm sao? Làm sao tiêu xúc Giống như Tiểu Nhan chủ động nhào tới hôn anh ấy sao?
Vừa nghĩ tới hình ảnh đó, Hàn Mặc Tử chơi rùng mình, cô cảm thấy mình không làm được
loại chuyện như vậy.
A. thực sự là khiến cô phiền lòng.
Ở nhà Uất Trì.
"Ông Uất Trì, gần đây công ty anh Thâm rất bận sao? Bận đến nỗi lúc này còn chưa về nhà? Anh ấy vừa mới khỏi bệnh, liều mạng làm việc như vậy thân thể sẽ không chịu nổi đâu
Nghe vậy, Uất Trì Kim nặng nề thở dài Nói là người cuồng công việc, gần đây cũng không biết chuyện gì xảy ra Đoan Mọc Tuyết suy nghi một chiếc bá phithuyan ở công ty qua nhiều rồi, nếu không để châu tới công ty hỗ trợ đi
Châu tới công ty hỗ trợ Mất Trí Kim nhìn Đoan Mộc Tuyết tự tiến cử, vui trong lòng, nếu như có thể để Đoạn Mộc Tuyết tới công ty chúng đúng với Thảm, nói không chứng có thể sinh ra cảm tình.
Những lời nói mà Uất Trị Thâm nói hôm đó vang lên, còn có phản ứng lạnh lùng kia.
Đứa nhỏ Đoan Mộc Tuyết này thông minh ngoan ngoãn, lại lanh lợi làm người ta yêu thích, gia thế cũng tốt, tưởng mạo cũng thuộc tốp đầu.
Nhà Uất Trì có thể kết thân với nhà Đoạn
Mộc thành công, vậy cũng có lợi đối với sự nghiệp sau này của Uất Trì. Cô bé như vậy, theo lý sẽ không ai không
thích
Nhưng sau khi Thậm mất ký ức, lại không có chút ý tử hay thiện cảm nào với Đoan Mộc
Tuyết
Cái này làm cho ông có chút đau đầu
"Đúng vậy ông Uất Trì, trước đây cháu thường theo anh trai châu, học được rất nhiều, chắc chân có thể giúp anh Tham
Đây cũng không sai, chỉ có điều...
Lúc Uất Trì Kim hơi trầm tư, người hầu bên cạnh nói: "Cậu chủ đã về "
Hai người ngẩng đầu, liền thấy Uất Trì Thậm đi đến.
Ánh mắt của anh lạnh lùng, trên mặt một chút biểu cảm thừa cũng không có đi trước mặt Uất Trì Kim Ông ngoại
Uất Trì Kim gật đầu "Ửm mới tan làm sao? Chuyện của công ty nếu như quá nhiều thì giao cho thư kỷ làm đi, không được nữa thì tam giác một chút, cháu mới khỏi bệnh, không nên quả vất vả, ăn cơm trước đi
"Không cần đầu, cháu ăn rồi
"Ấn rồi?" Uất Trì Kim nheo mắt lại: "Cháu ăn ở đâu? Ăn cái gì?"
Giọng nói như vậy làm Dạ Mạc Thâm nhận không được nhíu mày, lạnh giọng: "Ông ngoại, cháu đã là người trưởng thành"
Ngụ ý là anh có quyền được tự quyết định.
Tuy Uất Trì Kim là ông ngoại của anh nhưng ông ấy quản anh quá mức như trẻ con, ăn bữa cơm cũng hỏi. Uất Trì Kim hơi sửng sốt, không ngờ anh lại phản bác lại mình trước mặt ĐoạnMộc Tuyết như vậy, khiến mình mất mặt, Đất Trì Kim lập tức mặt hứng, nghiêm mặt "Cháu là thái độ gì vậy? Ông là ông ngoại ruột của cháu, quan tâm một chút thì sao? Sao lại nói chuyện với ông ngoại như vậy?"
"Ông Uất Trì đừng nóng, anh Thâm có thể tăng ca có chút mệt nên tâm trạng không tốt, ông đừng nóng, cháu bóp vai cho ông Đoàn Mộc Tuyết đứng dậy, nhanh chóng bóp vai cho Uất Trì Kim, giọng nói dễ ngọt mà đứng về phía Dạ Mạc Thâm: "Anh Thâm, ông cũng vì chờ anh về ăn cơm tối mà, anh nhanh nói xin lỗi với ông noi di."
Nghe thế Dạ Mạc Thâm nhíu mày: "Vì sao không ăn cơm tối? Sau này không cần chờ chấu."
"Có ý gì? Ý của cháu là mỗi ngày đều muốn tăng ca? Đến cùng vẫn là cháu ngoại của mình, Uất Trì kim nghe anh nói vậy, trong lòng liền thoải mái hơn, nhân tiện nói: Chẳng lẽ cháu muốn tăng ca mỗi ngày? Không phải vừa nói rồi sao, cháu mới khỏi bệnh, đừng làm quá độ? Sao lại không nghe lời như vậy?"
"Ông ngoại, cơ thể của cháu, cháu hiểu, châu lên lầu trước
Nói xong. Da Mạc Thâm liên liền trực tiếp xoay người rời đi.
"Anh Thâm!" Đoan Mộc Tuyết thấy thế bước nhanh đuổi về phía trước nhưng bước chân của Dạ Mạc Thâm dài, cô ta phải chạy bước nhỏ mới đuổi kịp: "Anh Thâm, anh Thâm, anh dừng lại đi, em có chuyện muốn nói với anh được không?"
Bước chân Dạ Mạc Thâm không dừng, thời ở nói: "Hôm nay mệt rồi, có lời gì ngày mai lại nói." Anh bước lên cầu thang Đoàn Mọc Tuyết không thể làm gì khác hơn là dừng bước lại, nhìn bóng lưng của anh biểu cảm trở nên khó chịu
Sao vẫn không được?
Rõ rằng từ lúc biết anh bị thương, mỗi ngày tới đây thăm anh, chăm sóc anh, nhưng anh vẫn lạnh nhạt với mình như thế, ngay cả liếc mình thêm một cái cũng không muốn, thậm chí còn không muốn nghe cô nói một câu đầy đủ
Người đã mất trí nhớ, rõ ràng trong đầu anh chẳng có ai cả, nhưng sao cô vẫn không chen vào được?
Đoan Mộc Tuyết càng nghĩ càng uất ức, năm tay viên mất dẫn đỏ.
"Tuyet à."
Giọng Uất Trì Kim từ sau vang lên, Đoan Mộc Tuyết thu hỏi lại tâm trạng của mình, quay đầu cười với ông ấy "Ông à, cháu không sao, ông còn chưa ăn cơm tối nhỉ? Cháu ăn với ông"
Uất Trì Kim gật đầu, sau khi ăn cơm xong, Đoàn Mộc Tuyết liên về nhà Đoan Mộc, vừa vào cửa liền tức giận đến đập điện thoại
ở trong phòng khách Đoan Mộc Ngạo Thiên và Đoan Mộc Trạch thấy vậy, đều híp mất lai.
"Sao vậy? Ai làm gì cháu gái bảo bối của ông?" Nghe thấy giọng Đoan Mộc Ngạo Thiên, Đoan Mộc Tuyết chạy tới: "Ông nội, chuyện đỉnh hồn ông bản tới đâu rồi?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...