Ngon quá! Không ngờ chị dâu khéo tay thế này, sau này phải qua đây chơi thường xuyên.
George nghĩ thầm trong lòng, nghĩ thầm trong lòng.
Uống xong một bát canh, George cầm bát nhìn Hàn Mộc Tử. “Tôi có thể uống thêm bát nữa không?
Hàn Mặc Tử liếc mắt nhìn anh, thấy vẻ mặt mong chờ của anh, cứ như uống say canh cá không khỏi nở nụ cười.
Đối với tất cả đầu bếp, món ăn mình làm được yêu thích là một sự khẳng định và khen ngợi.
Mặc dù Hàn Mặc Tử không phải đầu bếp nhưng bữa ăn hôm nay do cô nấu, thấy George thích ăn như vậy, với cô cũng là một sự khẳng định.
Trong lòng cô tất nhiên rất vui, liền cầm lấy bát của anh rồi đứng dậy. “Được, tôi lấy cho anh."
Nhưng lúc này Dạ Mạc Thâm đang ngồi yên không nhịn được nói. "Tự cậu không có tay à?” m thanh đột ngột vang lên khiến hai người sững sờ, George và Dạ Mạc Thâm nhìn nhau, thấy rõ sự cảnh cáo trong đôi mắt anh.
George im lặng một lúc rồi nói: “Để tôi tự làm!”
Sau đó, anh nhận lại bát trong tay Hàn Mộc Tử rồi tự mình đi lấy canh cả, trong lòng cảm thấy phiên muộn.
Hừ, tên Uất Trì Thầm này chắc chắn đang ghen vì anh ta có bát canh cá do chị dâu tự tay nấu, còn cậu ta thì không. Lúc này, Hàn Mặc Tử mới phát hiện sau khi Dạ Mạc Thâm ngồi xuống, anh vẫn chưa động đũa
Không hợp khẩu vị anh ấy à? Hàn Mộc Tử nhất thời không đoán được trong lòng anh đang nghĩ gì, bèn cầm bát lên đi múc cho anh bát canh cả. “Hay là anh hãy húp bát canh cá cho ẩm trước nhé."
George lén nhìn Dạ Mạc Thâm.
Da Mạc Thầm nhìn bát canh cả trước mặt, âm thâm so sánh trong lòng, hình như nhiều hơn George một chút, giờ phút này anh mới cảm thấy thoải mái hơn.
Anh nhướng mặt lạnh lùng liếc nhìn Hàn Mộc Tử. Trên thực tế, anh không yêu cầu cô múc canh cá gì cho anh.
Coi như cô thức thời.
Chẳng qua cô chỉ múc cho George, sau đó gạt anh sang một bên, điều này khiến trong lòng anh khó chịu.
Thấy Dạ Mạc Thâm cuối cùng cũng chịu cử động tay bưng canh môi, chờ anh húp xong một ngụm và bỏ bát xuống, cô vội và hỏi: "Thế nào?"
George thích uống như vậy chắc canh cá cô nấu cũng không tệ đúng không?
Dạ Mạc Thâm: “
Thấy cô đang háo hức nhìn mình, khuôn mặt trắng nõn và đôi mắt mong chờ như đang nói: khen tôi mau, khen tôi mau. “Tất nhiên là ngon rồi, Trì Thâm, cô trợ lý nhỏ này của cậu tay nghề không tôi nha, tôi nghĩ... lần sau chúng ta có thể thường xuyên tới đây ăn trực.
Nghe vậy, ánh mắt Dạ Mạc Thâm lạnh đi, giọng nói cũng lạnh xuống. “Bình thường" Ảnh mất mong chờ lúc trước của Hàn Mạc Tử trở nên mờ mịt, nụ cười của George vụt tắt, nghiêng người nói: “Cậu đó, yêu cầu quả cao đấy, cậu tưởng rằng ai cũng là đầu bếp cao cấp như nhà họ Uất Trì của cậu hả? Đến nhà người ta ăn cơm còn đòi hỏi, đúng là “Không có gì... Hàn Mạc Tử nhanh chóng kết thúc chủ đề này, giải thích: "Tôi thấy anh ấy cũng không nói sai, tôi cũng không phải đầu bếp chuyên nghiệp, chắc chắn không làm tốt được như vậy, ăn cơm trước đã
Nói xong, Hàn Mạc Tử cầm bát đứng lên xới cơm.
Thật ra câu trả lời của Dạ Mạc Thâm năm trong dự đoán của cô, cô cũng không hi vọng Dạ Mạc Thâm khen minh, đó không phải Dạ Mạc Thâm.
Như này cũng tốt.
Hình ảnh cô cúi đầu xới cơm khiến Dạ Mạc Thâm để ý, anh nheo mắt, là ảo giác của anh sao?
Cứ cảm thấy cô gái này hơi thất vọng?
Thất vọng cái gì? Do anh không khen cô?
Nhưng George đã khen cô rất nhiều rồi, còn cần anh khen sao?
Mà trong lòng George đã mắng Dạ Mạc Thầm một trận. Một bữa cơm mà trong lòng ba người lại nghĩ ba chuyện khác nhau.
Ăn xong bữa tối, Hàn Mạc Tử cất bắt đũa xuống bếp, George nhanh chóng tóm lấy Dạ Mạc Thâm nói: “Tôi nói này Trì Thâm, có người theo đuổi con gái như cậu hả?"
Nghe xong, Dạ Mạc Thâm nhíu mày: “Cậu nói gì?” “Tôi nói sai hả? Người ta vất vả làm cơm cho cậu, cậu khen một câu thì chết à? Sẽ rớt miếng thịt nào à?”
George cúi người xuống và nhỏ giọng nói: “Đừng trách người anh em tôi không nhắc nhở cậu, cậu theo đuổi con gái người ta như thế là không được đâu.
Dạ Mạc Thâm cuối cùng cũng liếc nhìn anh, cái liếc mắt này khiến George sợ hãi trong lòng, anh ta ho nhẹ rồi dời mắt đi chỗ khác: "Coi như tôi chưa nói gì... Haiz... Trợ lý nhỏ của cậu thật đáng thương, tỉ mỉ chuẩn bị một bữa cơm như vậy lại chẳng nhận được lời khen nào từ người khác. Người ta là con gái đó, không biết có buồn bã đau lòng không nhỉ.
Dạ Mạc Thầm: “
Điện thoại đột nhiên reo lên, Dạ Mạc Thâm nhìn thoáng qua thông báo trên màn hình. “Ôi nguy rồi, tôi quên sắp xếp ổn thỏa chỗ Đoan Mộc Tuyết trước khi đến đây. Ông nội Uất Trì gọi điện thoại cho cậu vào giờ này không phải muốn hỏi tội cậu chứ?" George áp sát lại nhìn thông báo trên điện thoại và vội vàng giải thích.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...