Nhìn người phụ nữ đã bối rối đến mức không biết nên nhìn vào đầu ở trước mắt, Dạ Mạc Thầm gần như là nhìn chăm chăm vào cô,
Lúc này Hàn Mộc Tử nào dám nhìn thẳng vào Dạ Mạc Thầm nữa, cô còn đang xấu hổ chết đi được, chẳng ngờ lại để anh nhìn thấy cảnh này.
Không những thế anh còn hỏi lại cô, hỏi cô có phải là kẻ biển thải không?
Giờ Hàn Mộc Tử chỉ muốn ôm mặt khóc thôi, chắc chắn bây giờ Dạ Mạc Thâm đã cho rằng cô là một tên biến thái, cô ngước mắt lên, nhìn Dạ Mạc Thâm với vẻ tội nghiệp. "Tôi... Tôi không cố ý làm vậy đâu, chỉ là chuyện ngoài ý muốn mà thôi." Đôi mắt của Hàn Mộc Tử vốn mang một nét đẹp lạnh lùng xa cách, nhưng hiện giờ cô đang nhìn anh bằng cặp mặt đáng thương như thế này, vậy mà lại khiến anh cảm thấy có chút đáng yêu. Rõ ràng Đoan Mộc Tuyết cũng từng nhìn anh một cách tương tự như vậy, nhưng khi ấy anh chỉ thấy bực bội, chỉ muốn cô ta cách xa mình ra một chút.
Thậm chí Dạ Mạc Thâm còn nghĩ, có phải phụ nữ ai cũng thích dùng vẻ mặt này không? Chẳng lẽ các cô nghĩ mình đáng yêu lắm à? Nghĩ rằng chỉ cần dùng vẻ mặt đó sẽ khiến đàn ông mềm lòng với mình sao?
Sự thật đã chứng minh, động tác này... Cũng rất kén người
Ví dụ như Hàn Mặc Tử trước mặt anh lúc này, đột nhiên anh làm. nhận ra... Cô cũng... Ừ, đáng yêu.
Anh không nhịn được mà cúi người xuống, hơi thở nam tính mạnh mẽ bao vây khắp người cô, Hàn Mộc Tử đưa tay lên che ngực theo bản năng: "Anh, anh tính làm gì?" "Tôi còn nhớ, trước kia tôi đã hỏi cô, cô luôn nhấn mạnh rằng cô vào công ty không phải là vì tôi."
Dạ Mạc Thâm nheo mắt lại, vươn tay ra vẫn vẽ một lọn tóc con ở bên má cô: "Mà bây giờ, cô lại để tôi bắt tại trận" Hàn Mộc Tử ngơ ngác nhìn Dạ Mạc Thâm đang đứng gần bên trong gang tấc, cô mở to đôi mắt xinh đẹp. "Thế mà lại cất áo của tôi ở trong này, còn...
Anh không có cơ hội để nói tiếp nửa câu sau, Hàn Mộc Tử nhanh tay giơ tay lên che miệng anh lại đúng lúc, cô thấy thế diện của mình đã mất hết rồi. "Được rồi, anh đừng nói nữa!"
Thực sự quá mất mặt!. Chính bản thân cô cũng không ngờ chuyện sẽ phát triển thành ra thế này!!
Trong khoảnh khắc bàn tay kia đụng vào môi Dạ Mạc Thâm, anh thấy cả người như vừa bị điện giật vậy, đứng sững ra tại chỗ. Nhưng Hàn Mộc Tử đã dồn hết sự chú ý của mình vào chuyện vừa nãy nên không chú ý đến phản ứng của Dạ Mạc Thâm sau khi bị mình che miệng, cô thấy anh đã thôi không nói nữa thì lập tức rụt tay về, rồi hậm hực nói: "Tôi đã nói là chuyện ngoài ý muốn rồi mà, anh đừng bôi đen tôi nữa đi, anh ra ngoài ngồi đợi tôi đi, tôi xếp gọn áo lại rồi sẽ mang ra cho anh."
Nói xong, Hàn Mộc Tử không thèm để ý xem Dạ Mạc Thâm có đồng ý hay không, thẳng tay đẩy anh ra ngoài. Rồi sau đó đóng sập cửa lại, khóa trái từ bên trong.
Dạ Mạc Thâm bị đẩy ra ngoài, anh lùi ra sau vài bước rồi mới đứng vững lại được, sau khi cửa đóng lại, anh vẫn đứng ngợ ngác tại chỗ
Một lúc lâu sau, anh đưa tay lên sờ lên bờ môi mỏng của Hàn Mộc Tử tự khóa mình trong phòng rồi, má cô trở nên mình trong vô thức. nóng bỏng, không cần soi gương cô cũng biết lúc này má mình đã đó đến mức nào.
Sao cô lại có thể sơ suất đến mức đó chứ??
Cô không hề ngờ đến chuyện này, biết vậy sau khi vào phòng cô đã đóng cửa lại rồi, không cho Dạ Mạc Thậm nhìn thấy gì mới phải.
Ôi trời đất quý thần đi.
Nhưng điều cô càng sai sót chính là, không ngờ Dạ Mạc Thâm lại có thể lật lọng được.
Rõ ràng ngày đó ở công ty anh đã nói chắc như định đóng cột rằng không cần áo khoác nữa, vậy mà giờ lại tìm đến tận nhà cô để đòi lại đồ về
Anh mới là đồ biến thái mới đúng chứ??? Nhưng dù vậy Hàn Mộc Tử cũng không dám trì hoãn, cô cấp tốc đi mở cửa tủ ra, chỉ liếc mắt đã nhìn thấy áo lót màu đỏ của mình đang treo cùng với áo vest, trên mặt cô lộ ra vẻ không nỡ nhìn thẳng, đưa tay lấy cả hai thứ xuống, sau đó tiện tay ném áo lót vào một góc giường nào đó, rồi lại phủi bụi cho chiếc áo thật sạch, dù nó cũng không bẩn.
Phủi xong rồi, Hàn Mộc Tử mới lấy nó ra khỏi mắc áo, đi ra phía cửa.
Cô hít một hơi thật sâu, sau đó mở cửa phòng một lần nữa. Không ngờ Dạ Mạc Thâm vẫn còn đang đứng ở đây, còn lạnh lùng nhìn cô. "À... Đây là áo của anh."
Dạ Mạc Thâm rũ mắt xuống, nhìn chiếc áo đang nằm trong tay cô, lại cũng không đưa tay ra nhận lấy.
Hàn Mộc Tử cẩn thận đánh giá sắc mặt anh từng chút một, không lẽ anh lại đang chế nó sao? "Anh cứ yên tâm, tôi đã giặt sạch sẽ rồi, không hề bẩn chút nào!
Nói xong, cô lại chợt nhớ ra anh đã nhìn thấy hết rồi, chắc chỉ có biến thái mới còn cần chiếc áo này nữa thôi? Nghĩ đến đây, Hàn Mộc Tử chỉ có thể hỏi tiếp: "Không thì
Tôi lại giặt lại cho anh?"
Lúc này Dạ Mạc Thâm mới đưa mắt lên lạnh lùng nhìn cô, lạnh nhạt nói không cần, rồi đưa tay ra nhận lấy. Nhìn thấy chiếc áo đã bị anh lấy lại, trong lòng Hàn Mộc Tử thực sự thấy không nỡ chút nào, không nhịn được bèn cần môi đề nghị: "Tôi nhớ là khi trước lúc tôi đề nghị giặt sạch áo rồi trả lại cho anh, anh lại nói với tôi rằng anh có tính ưa sạch sẽ, không cần nó nữa.
Động tác tay của Dạ Mạc Thầm dừng lại, ánh mat nhin cô giờ đã chứa thêm những tia sáng đầy nguy hiểm và mang ý cảnh cáo.
Hàn Mộc Tử cần can môi, không cam lòng chút nào. "Chẳng lẽ là tôi nghe lầm rồi?"
Ha, đúng là một người phụ nữ được vai lại đòi cả tiên. Dạ Mạc Thâm cười lạnh: "Tôi đã nghĩ lại rồi, bộ vest này rất đất, dù có vút đi cũng không thể tăng không cho cô được Nói xong, anh lại nhíu mày: "Hơn nữa, tôi để áo của mình ở đây, ai biết cô có làm chuyện gì... Biến thái với áo của tôi không?" Khi nói đến hai chữ 'biến thái anh còn cố tình nhấn mạnh vào nó, sau đó quả nhiên mặt Hàn Mộc Tử lại đỏ thêm mấy phần.
Cô tự giải thích: "Ai làm chuyện biến thái với áo của anh chứ? Tôi đã bảo kia chỉ là chuyện ngoài ý muốn thôi cơ mà." Dạ Mạc Thâm lấy lại chiếc áo từ trong tay cô, lắng lặng trả lời. "Ai biết được là vô tình hay là cố ý "Anh!" Hàn Mộc Tử lập tức nổi giận.
Cô muốn níu lại chút hình tượng cuối cùng của mình, nhưng hiện giờ mọi chuyện đều đã xong cả rồi, thấy anh đã lấy lại áo vest của mình, trong lòng cô chẳng muốn chút nào.
Nhưng Hàn Mộc Tử đã nhanh chóng nghĩ đến một chuyện khác: "Hôm nay anh đến đây... Chỉ vì lấy lại nó thôi à?" Dạ Mạc Thâm liếc cô một cái: "Chẳng lẽ cô nghĩ tôi đến thăm cô à?"
Hàn Mặc Tử: "
Cô đã thực sự cho rằng anh đến thăm mình, nhưng ai ngờ anh chỉ đến vì một chiếc áo vest mà thôi." "Nó rất đất"
Đột nhiên Dạ Mạc Thâm nói ra ba chữ, như là đang cố tình nhấn mạnh cho Hàn Mặc Tử nghe, sợ cô không tin mình. Anh không thể để cho Hàn Mộc Tử biết rằng mình đã lái xe đến đây trong vô thức được.
Nhưng lúc này, tiếng chuông báo tin nhan của Hàn Mặc Tử lại vang lên, Hàn Mộc Tử lấy ra đọc lướt qua, lập tức bật cười.
Dạ Mạc Thâm còn đang cầm chiếc áo khoác trong tay, thấy cô đột nhiên nở nụ cười như vậy, anh lập tức nhíu mày: "Ai đó?" Chẳng lẽ là tên George miệng rộng kia?
Nghe anh hỏi vậy, Hàn Mộc Tử lập tức cất điện thoại đi, ngập ngừng hỏi Dạ Mạc Thâm: "Chuyện là... Cũng sắp tối rồi, anh... Có muốn ở lại ăn cơm với tôi không?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...