Chính là George kẻ đã kéo cô đến quán bar đêm qua, cũng chính là kẻ đã lừa cô
Nhớ lại lúc mình bị t tên đàn ông nước ngoài làm khó xử, cô đứng ngày người một chỗ nhìn lại, sau đó Hàn Mộc Tử tức đến mức muốn đánh người, thấy George đi tới đây lập tức xoay người bỏ đi thắng. “Ấy ấy, đừng đi mà” George vội vàng đuổi theo cản đường cô lại, trên mặt nở nụ cười lấy lòng: “Cô vẫn còn vì chuyện tối hôm qua mà giận tôi đấy à?”
Hàn Mặc Tử:”..
Rõ ràng là anh ta đã làm ra chuyện quá đáng như vậy, vậy mà bây giờ từ miệng anh ta nói nói ra, như thể giữa hai người có gì đó với nhau không bằng.
Nhìn thấy ánh mắt của những người xung quanh, Hàn Mộc Tử cau mày chỉ thắng vào mặt anh ta mắng: "Anh nói bậy bạ gì đó?"
Lúc này George mới nhận ra mọi người đang nhìn về phía này, anh ta ho nhẹ một tiếng, sau đó hạ giọng xuống. “Không phải tôi đã biết lỗi của mình rồi sao, cho nên bây giờ mới nhanh chóng tranh thủ đến đây xin lỗi cô?”
Hàn Mộc Tử mím chặt cánh môi, lạnh lùng nói: "Tôi không
Sau đó trực tiếp đi ngang qua người George, đi về phía căng cần. tin.
Vừa đúng lúc một bóng dáng nhỏ nhắn cũng chạy về phía cô, vừa chạy vừa vẫy vẫy tay với cô. “Mộc Tử, chờ tôi với. George nghe thấy âm thanh có chút quen tai, sau đó nhìn theo hướng phát ra âm thanh, liền thấy một bóng người đi về phía bên này, càng lúc càng gần. í, đây không phải là cô bé xinh đẹp mình đụng phải trong thang máy hôm đó sao? “Mộc Tử. Sau khi La Lê chạy đến, lập tức kéo tay Hàn Mặc
Tử đầy thân thiết.
Hàn Mộc Tử có chút khó xử, cô thấy La Lệ này khá thân thiết với mình, mặc dù cô không thích La Lệ, nhưng cũng không ghét hành động này của cô ấy, cho nên cứ để mặc cô ấy nam tay.
Vì vậy, cô gật đầu với La Lệ nói: "Ừm, ăn cơm thôi." “Được." La Lệ hào hứng đồng ý, vẫn chưa nhìn thấy George.
George có hơi thất vọng, anh ta đẹp trai khí chất như vậy, đi đến đâu cũng trở thành tâm điểm, nhưng anh ta không ngờ hai người phụ nữ trước mặt, một người bỏ lơ không thèm để ý đến anh ta đã đành. Người còn lại thậm chí không nhìn thấy anh ta, anh ta đứng trước mặt bọn họ giống như một kẻ vô hình vậy.
George có chút bực bội, nhưng nhanh chóng nạp lại năng lượng, nhìn về phía La Lệ vẫy tay với cô ấy: “Này, cô bé xinh đẹp chúng ta lại gặp nhau rồi. Sau đó, La Lệ mới nhận ra có người đứng bên cạnh Hàn Mộc Tử, liếc mắt nhìn qua liền cảm thấy có hơi quen mắt, vẻ ngoài của George thuộc loại sáng sủa đẹp trai, cho dù anh ta có mở miệng hay không, đôi mắt cong dài biết cười kia đều khiến người ta phải mê mẩn.
Một loại cảm giác rất nhẹ nhàng.
Còn cả lần trước lúc ở trong thang máy anh ta từng trêu chọc La Lê.
Cho nên sau khi La Lệ nhận ra anh ta, sắc mặt cô ấy lập tức thay đổi
Sau đó, như thể cô ấy không nhìn thấy George, cũng không nghe thấy George chào hỏi với mình, trực tiếp đảo mắt nhìn sang chỗ khác.
George: "..."
Chết tiệt, chuyện gì xảy ra với hai người phụ nữ này vậy. Hàn Mộc Tử và La Lệ đã đi về phía căng tin, George nhớ lại chuyện đã xảy ra đêm qua, cảm thấy nếu như hôm nay anh ta không nhận được sự tha thứ của cô, vậy những ngày tháng sau này của anh ta chắc chắn càng thêm khó sống.
Nghĩ đến đây, George nhanh chóng đi lên theo, cứ lượn lờ sau lưng Hàn Mặc Tử “Chị dâu nhỏ, đừng tức giận nữa, tối hôm qua tôi cũng không phải cố ý đâu, còn nữa... tôi cũng không có lừa cô đúng không?”
Hàn Mộc Tử đang đi phía trước đột ngột dừng bước, cô đứng sựng tại chỗ, rướn mày. “Chị dâu nhỏ? “Đúng đó" George lập tức nở nụ cười thật tươi với cô: "Không phải cô ở bên cạnh anh Thâm sao? Vậy thì cô chính là chi dâu nhỏ”
Hàn Mộc Tử: "... Ai nói tôi ở bên cạnh anh ta?”
Cô và Dạ Mạc Thâm trước đây quả thật đã từng ở bên nhau, nhưng bây giờ Dạ Mạc Thâm không còn nhớ cô nữa, tên George này ở trước mặt mình nói những điều vô nghĩa bậy bạ, lỡ như anh ta cũng đi nói lung tung bậy bạ trước mặt Dạ Mạc Thâm thì sao?
Đến lúc đó, cô còn mặt mũi nào mà nhìn ai nữa? Không được, không thể như thế này được.
George thấy sắc mặt Hàn Mộc Tử nghiêm túc, trong lòng nghi hoặc ôm đầu của mình. “Chẳng lẽ không phải sao? Tối hôm qua... không phải tên nhóc Uất Trì kia đến cứu cô rồi sao?"
La Lệ đứng bên cạnh, cảm thấy hình như mình đã nghe được rất nhiều thông tin, nhưng khi hai người đang nói chu cô ấy không tiện cắt ngang, nên chỉ có thể đứng đó trơ mắt giả vờ ngoan ngoãn lắng nghe. “Anh ấy chạy đến cứu tôi, hoàn toàn là do anh đưa tôi đến nơi đó, anh không hiểu sao? Còn nữa, anh có phải là đàn ông không? Sau khi đưa tôi đến nơi đó, dứt khoát khoanh tay đứng nhìn?” Hàn Mặc Tử cười lạnh, ánh mắt nhìn về phía George chứa đầy châm chọc.
Ánh mắt như vậy khiến George vô cùng khó chịu, anh ta ảo não xoa xoa cảm của mình, động tác gãi đầu càng thêm dùng sức. “Tôi thật sự không cố ý, lúc đó tôi định đi lên cứu có, nhưng mà Uất Trì đã tới rồi... nhưng mà tôi thừa nhận, tối hôm qua đúng là tôi cố ý đưa cô đến nơi đó, tôi cũng không ngờ rằng mấy tên ngoại quốc đó lại to gan như vậy, phụ nữ của Uất Trì cũng dám động đến. m lượng của anh ta không nhỏ, thu hút ánh mắt của không ít người nhìn qua đây, sau đó lại bắt đầu thì thảo to nhỏ.
Hàn Mộc Tử: “Anh nói đủ chưa? Nếu nói đủ rồi thì tránh ra, bây giờ là thời gian ăn trưa của chúng tôi, buổi sáng tôi làm việc rất mệt mỏi, cần phải nghỉ ngơi.
Lúc này George mới phát hiện hai mắt cô đỏ ngầu, sắc mặt không được tốt, chẳng lẽ là do chuyện tối hôm qua sao? Nghĩ đến đây, trong lòng anh ta càng thêm áy náy, chỉ có thể gật gật đầu nói: “Vậy được rồi, cô đi ăn cơm trước đi, tôi không quấy rầy cô nữa.
Đợi cô ăn cơm nghỉ ngơi xong rồi, anh ta lại đến cầu xin cô tha thứ.
George không lôi thôi nữa, Hàn Mộc Tử và La Lệ mới thuận lợi đi đến căng tin.
Hai người gọi cơm, sau đó tìm được chỗ ngồi xuống chưa bao lâu, La Lệ vẫn là không nhịn được căn cắn đôi đũa, hỏi vài chuyện lảm nhảm. “Chuyện này. Mộc Tử à, tôi có thể hỏi vài chuyện phiếm được không?”
Động tác trong tay Hàn Mộc Tử khựng lại, cô ngước mắt nhìn đối phương một cái.
La Lệ lập tức xua tay nói: “Ờ, nếu như cô không muốn nói thì đừng nói, cô cứ coi như tôi chưa hỏi gì cả. những .
Hàn Mộc Tử bất đắc dĩ nói: "Giống như gì cô vừa nghe thấy, những chuyện khác... tôi không có gì để nói cả “Hả?” La Lệ trợn tròn hai mắt, sáp đầu lại gần từng chút từng chút một, âm lượng bị đè ép vô cùng khẽ: "Chẳng lẽ, cô và tổng giám đốc của chúng ta thật sự đang hẹn hò sao?" “Không phải?" Hàn Mộc Tử lắc đầu phủ nhận.
Cô và Dạ Mạc Thâm làm gì có hẹn hò, bọn họ đã từng bước vào lề đường rồi, chỉ có điều ngày hôm đó anh không xuất hiện, xảy ra chuyện ngoài ý muốn mà thôi.
Quả thật là tạo hóa trêu người
Không phải? La Lệ tò mò muốn chết, nhưng mà lại có cảm giác như mình đã biết được chuyện gì đó rất khó tin, cô ấy vội vàng giơ tay che kín miệng mình lại, một lúc sau mới buông ra. "Cô yên tâm đi Mộc Tử, tôi cũng là người Việt Nam giống như cô, tôi nhất định sẽ giúp cô giữ kín bí mật. Bộ dạng này thật sự làm cho Hàn Mộc Tử khóc không ra nước måt. "Gì chứ, cô cứ coi như mình không biết gì cả là được rồi. “Ừm ừm, hôm nay tôi không nhìn thấy gì cả, cũng không nghe thấy gì cả, cô yên tâm. Còn George chịu uất ức chỗ Hàn Mộc Tử, nên đã trực tiếp chạy đến gặp Da Mạc Thâm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...