Cô Vợ Đánh Tráo

Cũng không biết có phải do bên ngoài quá lạnh hay không, hoặc có thể do cô quả đói, cô cảm thấy toàn thân lạnh toát, đối tay cô ôm chặt lấy cổ Dạ Mạc Thâm, cơ thể hai người dán sát vào nhau vô cùng thân mật.

Cho dù cách một lớp quần áo nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được sự ấm áp trên người anh, đối lập hoàn toàn với cơ thể lạnh như băng của cô

Khi Uất Trì Thâm bế cô lên, anh phát hiện ra cô vô cùng nhẹ, dường như chỉ dùng một tay là có thể bẻ gãy eo cô, hơn nữa.. cả người cô lạnh toát, không khác gì một tảng băng.

Uất Trì Thâm nhíu mày lại, anh không nói nhiều nữa, trực tiếp ôm cô ra bên ngoài.

Chỉ còn lại đám người trong phòng liếc mắt nhìn nhau.

Có người còn không nhịn được mà dụi dụi mắt. “Tôi không nhìn lầm chứ? Người vừa mới xuất hiện là Uất Trì Thâm sao?” “Mẹ nó chứ, sao cô gái đó lại may mắn vậy?" Mà bên ngày, George đã bảo phục vụ mang toàn bộ rượu lên, hết lượt này tới lượt khác, tuy rằng không biết ở đây đã xảy ra chuyện gì, có điều... quán bar có thể kiếm tiền là tốt rồi.

Tháng này xem ra doanh số sẽ tăng rất nhiều.

Rượu đã mang tới rất nhiều, toàn bộ đều để trước mặt

George. “Thưa anh, rượu anh gọi đã mang tới đủ rồi, anh xem?”

George rủ ra một tấm thẻ ngân hàng trong ví đưa cho phục vụ, anh ta lưu manh nói: “Cà thẻ đi, sau đó tìm vài người đề tên kia ra, đổ rượu vào mồm anh ta"

Phục vụ nhận lấy thẻ ngân hàng sau đó ngơ ngác hỏi: “Hả?"


George có chút mất bình tĩnh. “Hả cái gì mà hả? Không làm được à?"

Phục vụ vội nói: "Không, ý tôi là rót hết chỗ rượu này vào, sẽ không xảy ra chuyện chứ?"

Ôi, nếu nhỡ xảy ra chuyện, vậy chẳng phải phiên phức lớn rồi sao?

George nghĩ một lúc rồi nói. "Nếu như vậy... chỉ cần không để chết người là được, miễn là để anh ta uống rượu, không phải anh ta thích mời rượu người khác sao?" Tên đàn ông nước ngoài nghiến răng nghiến lợi đáp: "George, mẹ nó anh không giúp tôi sao?"

George lui về sau một bước. "Tôi còn có thể giúp anh thế nào nữa? Không phải tôi đã nói trước đó là người phụ nữ của Uất Trì Thâm, bảo anh đừng có mà đùa giỡn rồi sao? Anh coi lời tôi nói như gió thổi ngoài tai, đắc tội với Uất Trì Thâm, từ giờ anh đừng có hàng mà được dễ chịu”

Tên đàn ông ngoại quốc vừa nghe vậy, ánh mắt trở nên vô cùng thống khổ

Cũng đúng...

Hiện giờ chỉ là chuốc rượu mà thôi, cho dù có bị ép đến từ ra quần cũng phải chịu, nếu như hôm nay mà không chịu thì e rằng sau này...

Có điều, với tình tình của Uất Trì Thâm, hôm nay anh có thể ra tay đánh người như thế chứng tỏ người phụ nữ kia có vị trí quan trọng như thế nào trong lòng anh, nghĩ như vậy anh ta càng thêm sợ hãi.

Hàn Mộc Tử được Dạ Mạc Thâm ôm ra ngoài.

Cô dựa vào lồng ngực ấm áp của anh, lắng nghe hơi thở quen thuộc của anh, trong lòng đột nhiên cảm thấy vô cùng dễ chịu.

Như thế này có tính là trọng họa có phúc không?

Vốn dĩ cô còn tưởng sẽ không gặp được anh. Không ngờ anh thật sự tới, còn ôm cô ra ngoài. Mới chỉ hơn một tháng không được anh ôm mà cô cảm giác như đã một thời gian dài đang đẳng trôi qua vậy.

Hàn Mặc Tử nhắm mắt lại, đôi tay vô thức ôm chặt lấy anh, cả người dựa vào anh, tham lam quyến luyến cảm nhận hơi ẩm của anh.

Hành động của cô như vậy không thể không khiến Dạ Mạc Thâm cảm nhận ra được.

Cô gái này từ khi được anh bể lên bèn trực tiếp ôm lấy anh, khoảng cách hai người đã vô cùng gần, lúc này cô còn ra sức dựa sát vào anh.

Khi anh cúi đầu còn thấy hàng mi cô khẽ run rẩy.

Thế nhưng anh lại không cảm thấy khó chịu... Anh luôn có thói quen sạch sẽ nhưng anh lại muốn cô gái này cứ ngoan ngoãn ở trong vòng tay anh như vậy. Cô như một con vật nhỏ, mềm mại, yếu ớt rúc vào lòng anh, khiến anh khẽ run lên.

Dạ Mạc Thâm cũng không hiểu chính mình bị làm sao, bước chân anh càng lúc càng nhanh hơn. Hàn Mộc Tử được anh ôm tới xe, khi Dạ Mạc Thâm củi người muốn rời khỏi, đôi tay cô vẫn ôm chặt lấy cổ anh.


Dạ Mạc Thâm: “

Anh lại thử rời đi một lần nữa. Hàn Mộc Tử vẫn ôm chặt lấy anh.

Dạ Mạc Thâm nheo mắt lại: “Còn không buông tay ra tôi sẽ ném cô ở đây đấy

Giọng nói cảnh cáo lạnh như băng vang lên, Hàn Mộc Tử lúc này mới tỉnh táo trở lại, cô luyến tiếc thu tay về.

Khi Dạ Mạc Thâm lên xe, anh lại nhắc nhở cô. "Dây an toàn”

Hàn Mộc Tử hơi bất ngờ, im lặng thắt dây an toàn lại. Cô rũ mắt nhìn đôi tay mình, trong lòng vẫn tràn đầy tiếc nuối.

Khoảng thời gian cũng ngần quá đi? Cảm giác... vẫn muốn ôm thêm chút nữa

Nếu như, có thể ôm thêm chút nữa thì tốt biết mấy.

Xe bắt đầu chạy, ánh đèn xa hoa trụy lạc dân biến mất thay vào đó là cảnh đường phố đêm khuya.

So với quán bar ồn ào ban nãy thì trong xe an tĩnh hơn nhiều, hơn nữa cũng không có những hương vị tạp nhan như ở quán bar, “Cô bị ngốc sao?"

Đột nhiên trong xe vang lên giọng nói chất vấn của Dạ Mạc

Thẩm

Hàn Mộc Tử nhìn về phía Dạ Mạc Thâm, ánh mắt cô có chút nghi hoặc, có vẻ không hiểu ý anh.

Dạ Mạc Thâm cười lạnh: "George đưa cô tới sao?”


Cô gật đầu “Cô không từ chối? Ai bảo cô đi cùng cô cũng sẽ đi sao? không biết suy nghĩ à?"

Dạ Mạc Thâm chất vấn liên tiếp ba câu khiến Hàn Mặc Tử ngày người ra, không ngờ anh lại nói lời khó nghe như vậy, cô có chút xấu hổ và hơi tức giận phản bác lại: “Tôi cũng đâu phải ai bảo đi tôi cũng sẽ đi, chỉ là anh ta nói anh ở đó nên tôi mới “

Nói tới đây, Hàn Mộc Tử đột nhiên dừng lại, có ý thức được mình vừa để lộ điều gì trong câu nói, đúng lúc tới đoạn đèn đỏ, Dạ Mạc Thâm dừng xe lại, anh nheo mắt nhìn về phía cô “Nghĩ tôi ở đó nên mới đỉ? Cô còn nói không phải vì tôi mới vào công ty sao?”

Hàn Mặc Tử: "... Ai bảo là tôi tưởng anh ở đó nên mới đi? Chẳng qua là tôi sợ anh có chuyện gì sai bảo mà tôi không kịp làm nên mới đi thôi.

Sau khi cô nói những lời này, ánh mắt Dạ Mạc Thâm vẫn không rời đi, anh cứ nhìn cô chăm chủ như vậy. Ánh mắt anh giống như đã nhìn thấu toàn bộ, tựa hồ đang nói, được lắm, cô tiếp tục nói dối đi, tôi sẽ yên lặng nghe xem cô nói được gì nữa.

Hàn Mộc Tử có chút ảo não, cô cần môi dưới, không ngừng suy nghĩ xem nên giải thích thế nào cho phải “Lời tôi nói đều là sự thật, hôm nay tăng ca buổi tối, tôi tưởng anh có việc, cho nên mới " "Chắc "

Đôi môi mỏng của Dạ Mạc Thâm khẽ nhếch lên, cười nhạo một tiếng. "Đúng là cô gái mạnh miệng."

Cô gái này không những kỳ lạ, còn nói những lời không thật lòng nữa.

Sau đó, trong xe trở nên yên tĩnh, một lát sau Dạ Mạc Thâm lại hỏi địa chỉ của cô, Hàn Mộc Tử nói với anh địa chỉ, hai người tiếp tục im lặng, không một ai nói gì, không khí trên xe vô cùng quái dị.

Lúc này trời đã khuya, trên đường không còn nhiều xa nên rất nhanh Dạ Mạc Thâm đã lái xe tới trước nhà Hàn Mộc Tử. Trước cửa tối thui, không có chút ánh đèn nào. “Cảm ơn anh... đã đưa tôi trở về” Hàn Mặc Tử nói lời cảm ơn với anh sau đó cô thảo dây an toàn, chuẩn bị xuống xe. Cô có chút luyến tiếc, muốn ở bên cạnh Dạ Mạc Thâm thêm một chút, thể nhưng nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của Dạ Mạc Thâm, rõ ràng là anh không muốn nói chuyện với cô nữa.

Cô bất đắc dĩ nói lời tạm biệt với anh, sau đó xoay người đi về phía cửa nhà. Đi được vài bước, Hàn Mộc Tử lại muốn quay lại hỏi xem vì sao anh lại tới cứu cô, đột nhiên một chiếc áo ấm áp phủ xuống đầu cô.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui