Cô Vợ Đánh Tráo

Giọng anh ta không lớn nhưng đủ để những người ở đây có thể nghe thấy được, ban đầu mọi người còn ồn ào nhấn nháo, vừa nghe thấy lời này thì bắt đầu yên tĩnh trở lại.

George cảm thấy có chút bất ngờ, sau đó để Hàn Mộc Tử ngồi xuống một bên. “Cô cứ ngồi đây đi.”

Sau khi Hàn Mộc Tử ngồi xuống, cô cảm thấy ánh mắt của mọi người đều tập trung trên người cô, ai nấy đều không ngừng săm soi, đánh giá, vài ánh mặt còn có phần hâm mộ.

George la lớn lên: "Mọi người đừng uống rượu nữa, chị dâu chúng ta không ngửi được mùi rượu, cửa cũng mở ra hết đi cho hết mùi.

Anh ta nhanh chóng huy động mọi người.

Uất Trì Thâm không khác gì một quả b nổ chậm, có thể bất ngờ phát nổ bất cứ lúc nào trước mặt mọi người thế nhưng nhìn bên ngoài thì lại vô cùng an tĩnh, không hề có dấu hiệu gì có thể đoán trước được.

Sau một hồi bận rộn, Hàn Mộc Tử lại nghe được tiếng rì rầm của mấy cô gái. “Cái gì cơ? Người phụ nữ của Uất Trì Thầm? Uất Trì Thâm có thể nhìn trúng loại phụ nữ này sao? Nhạt nhẽo chết đi được, muốn tới đây thể hiện cái gì cơ chứ?" “Nhưng mà ai mà không biết Uất Trì Thâm chẳng vừa ý với ai cả, George có phải anh định lừa chúng tôi đúng không?”

George nói: “Mẹ nó chứ tôi lừa các cô làm gì? Các cô không tin thì có thể tự đi mà hỏi cô ấy

George nói vậy nhưng không một ai dám cất tiếng hỏi, Hàn Mộc Tử chờ mãi vẫn không thấy Dạ Mạc Thâm tới, cô bắt đầu cảm giác như mình bị lừa, nhìn George bằng ánh mắt đầy chất van. “Không phải anh nói với tôi là anh ấy sẽ đến sao? Sao còn chưa thấy đầu?


George tủm tỉm cười nói: "Cô đừng sốt ruột, anh ấy đang trên đường tới rồi, để tôi gọi điện thoại cho anh ấy hỏi xem khi nào thì tới nơi.

George có vẻ rất thành thật khiến cho Hàn Mặc Tử bản tin bản nghi nhưng anh ta thật sự đi ra ngoài gọi điện thoại. George vừa đi, những kia kia lập tức không nhịn được mà vây lấy cô, dùng tiếng Anh dò hỏi. “Cô thật sự là người phụ nữ của Uất Trì Thầm sao? Không phải George lừa chúng tôi chứ?"

Hàn Mộc Tử không biết nên trả lời thế nào.

Đầu cô có chút choáng váng, rốt cuộc cô phải trả lời sao mới được chứ? Hàn Mộc Tử mím môi, cô chỉ khẽ cười chứ không trả lời vấn đề mà mọi người hỏi.

Mà George sau khi rời khỏi phòng, anh ta chỉ lấy di động ra nhìn thoáng qua, phát hiện ra điện thoại vẫn im lặng, không hề có thông báo tin nhắn hay cuộc gọi nhỡ nào.

Mẹ nó chứ? Sao có thể như vậy? Theo lý thuyết, sau khi Uất Trì Thâm biết chuyện này chắc chắn sẽ gọi điện cho anh ta hoặc là lập tức chạy tới đây mới phải.

Sao có thể yên lặng như vậy? Lẽ nào anh còn chưa thấy tin nhân George gửi tới sao? Dù sao George cũng đã đưa người tới đây rồi, anh ta nhất quyết không từ bỏ ý định, trực tiếp mở điện thoại gọi cho Uất Trì Thậm.

Chuông reo hồi lâu bên kia mới bắt máy, giọng nói Uất Trì Thâm có chút khàn khàn mệt mỏi: "Có chuyện gì vậy?" George ngây ra một lúc.

Tên này chắc chắn là chưa thấy tin nhắn anh ta gửi tới, George dám chắc là như vậy! “Uất Trì Thâm, tôi gửi tin nhắn cho anh mà anh không xem sao?”

Dạ Mạc Thâm không trả lời câu hỏi của anh ta, anh chỉ lạnh lùng nói: "Không có việc gì thì tôi tắt máy đây, đừng có làm phiên tôi " “Từ từ, đợi một chút, tôi có chuyện rất quan trọng!" George vội ngăn anh lại, anh ta thẳng thừng nói: “Người phụ nữ của anh đang ở chỗ tôi

Da Mạc Thâm có chút khó hiểu, “Người phụ nữ của anh, có nghe thấy không hả?” Khi George nói câu này, khỏe mỗi còn cong lên một nụ cười đắc ý: "Chính là cô thư ký nhỏ của cậu ấy, biết chưa hả? Tôi nói là tôi đưa cô ấy đi ăn tối, không ngờ cô ấy lại ngoan ngoãn đi theo tôi, Uất Trì Thậm có lẽ anh phải tới đưa cô ấy về thôi nhỉ?”

Tit Tit.

George tưởng rằng sau khi anh ta nói vậy sẽ khiến cho Dạ Mạc Thâm nổi giận. Cuối cùng lời anh ta nói ra lại gạt bỏ hoàn toàn chuyện anh ta lửa Hàn Mộc Tử, biến thành cô cam tâm tình nguyện theo anh ta tới đây.

Đúng là chẳng khác gì đang nói, người phụ nữ mà anh thích đang đi theo tôi đây này, nếu anh tức giận thì mau tới chỗ tôi đoạt lấy đi.

George tưởng rằng có thể thấy được dáng vẻ tức giận của Dạ Mạc Thâm, không ngờ anh ta vừa dứt lời thì điện thoại đã truyền đến âm thanh tít tít.


George ngây người. . Được tại ++ TRÙMTRUYỆN . c o m ++

Chuyện này là sao chứ?

Không ngờ Uất Trì Thâm lại dập máy?

Không phải, anh không thèm để ý đến cô thư ký kia sao? Nếu anh không để ý thì sao ngày hôm đó còn ép người ta vào tường trong văn phòng chứ? Nghe được George nói người phụ nữ của anh đi theo anh ta, vậy mà phản ứng đầu tiên của Dạ Mạc Thâm lại là tắt điện thoại? Trong nháy máy, George đột nhiên cảm thấy có một dự cảm chẳng lành dâng lên trong lòng. “Người anh em"

Phía sau có một người đi tới ôm lấy bả vai George, là người đàn ông nước ngoài nói mấy lời khó nghe ban nãy: "Cô gái mà anh đưa tới thật sự là người phụ nữ của Uất Trì Thâm sao?" George nghĩ đến hành động tắt máy thẳng thừng vừa rồi của Dạ Mạc Thâm lại có chút uể oải. "Hiện giờ tôi cũng không chắc chắn cho lắm."

Nói không phải là người phụ nữ của Uất Trì Thầm thì cũng không đúng, nếu không phải thì sao anh ta vừa nói vài câu về cô mà đã bị Dạ Mạc Thâm ghi thù.

Nhưng nếu thật sự là người phụ nữ của Dạ Mạc Thâm, nghe được người phụ nữ của mình tới quán bar với người đàn ông khác, ai lại đi tắt điện thoại chứ, đây là điều bình thường sao? “Không chắc chắn?” Người đàn ông nước ngoài nheo mắt lại, anh ta cười nói: “Vậy thì là Uất Trì Thâm không chắc chắn rồi, tôi nói này, kiểu người như Uất Trì Thâm sao có thể tùy tiện nhìn trúng một cô gái chứ.

Nói rồi, anh ta vuốt vuốt cằm, vẻ mặt và ảnh mắt có chút thậm sâu: “Tôi thấy cô ấy trông khá là ngây thơ trong sáng, không biết có thật sự ngây thơ trong sáng như vẻ bề ngoài không”

Lời nói này...

George lập tức có chút cảnh giác, nhìn anh ta đầy nguy hiểm: "Anh muốn làm gì? Anh đừng nói là "

Nụ cười của người đàn ông nước ngoài càng lúc càng trở nên xấu xa: "Tôi chẳng nghĩ gì cả, tôi chỉ tò mò thôi.


Nói rồi, anh ta vỗ vỗ vai George rồi bước vào trong. George cảm thấy có chút kỳ lạ, tên đó là cùng kiểu người với anh ta, có điều George còn ra dáng chính nhân quân tử hơn tên đó nhiều.

George chưa bao giờ ép buộc người khác, những cô gái qua tay anh ta đều là cam tâm tình nguyện.

Thế nhưng tên đó không giống vậy, chỉ cần là con mồi anh ta nhìn chúng thì anh ta sẽ dùng đủ mọi cách để bắt cho bằng được, đã có biết bao nhiêu cô gái bị anh ta giở trò vậy mà không ngờ anh ta còn chưa từ bỏ ý định.

George càng nghĩ càng cảm thấy bất an trong lòng.

Người là do George mang tới, tuy rằng Uất Trì Thâm không tới nhưng anh ta cũng phải có trách nhiệm đưa người trở về anh toàn, nếu lỡ xảy ra chuyện gì không hay thì George cũng khó xử. Nghĩ tới nghĩ lui, George vẫn cảm thấy nên nhanh chóng trở về phòng thì hơn.

George quay trở lại phòng.

Sau khi người đàn ông nước ngoài kia quay lại, anh ta đã âm thầm lên kế hoạch, chậm rãi cầm ly rượu đi tới phía Hàn Mộc Tử.

Hàn Mộc Tử đang bị mấy cô gái vây quanh dò hỏi. “Uất Trì Thầm đúng là vô cùng đẹp trai, sao hai người lại ở bên nhau vậy?” “Đúng vậy, cô có số điện thoại của anh ấy không, gọi anh ấy tới chơi đi, lâu lắm rồi chúng tôi không được gặp anh ấy.

Hàn Mộc Tử ngại ngùng đáp: "Xin lỗi, tôi không làm vậy được đầu. “Sao lại không được chứ? Lẽ nào cô không có số điện thoại của Dạ Mạc Thâm? Không phải cô và anh ấy đang ở bên nhau sao?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui