Càng nghĩ George càng cảm thấy hưng phấn trong lòng, tối nay cuối cùng cũng có cơ hội để bảo thủ, cho Uất Trì Thầm một bài học rồi.
Xe đi được một lúc, Hàn Mộc Tử giơ tay nhìn đồng hồ, đã lái xe được hai mươi phút sao còn chưa tới nơi nữa?
Ăn tối sao lại phải chạy tới nơi xa như vậy chứ?
Nghĩ vậy, cô không khỏi liếc mắt nhìn George một cái sau đó hỏi ta: "Nơi ăn tối rất xa sao?"
George vừa lái xe vừa xua xua tay: “Không xa không xa, ở ngay trước mặt thôi, sắp đến rồi. Cô yên tâm, nếu như muộn quá tôi chắc chắn sẽ đưa cô trở về an toàn, không để cô gặp phải bất cứ tổn thương gì đâu mà lo Đối phương nhìn có vẻ c vô cùng chính nghĩa nên Hàn Mộc
Tử cũng không hoài nghi.
Khoảng chừng vài phút sau, George và Hàn Mộc Tử xuống xe, sau đó anh ta đưa chìa khóa cho nhân viên đỗ xe rồi cùng Hàn Mộc Tử đi vào. “Đi thôi, chúng ta tới nơi rồi.
Hàn Mộc Tử đứng im tại chỗ, nhìn bốn phía xung quanh, đột nhiên sắc mặt của cô có chút lo lắng. “Anh nói đây là nơi ăn tối sao?”
George phát hiện ra vẻ mặt cô trở nên nghiêm túc, đôi mắt ảnh lên vài tia cảnh giác, anh ta nhàn nhạt gật đầu: "Đúng vậy, chính là ở đây."
Sắc mặt Hàn Mặc Tử càng trở nên nghiêm túc hơn, cô mím chặt môi đứng im tại chỗ khiến cho George không khỏi quay đầu nhìn lại. “Đi thôi.” “Tôi không đi."
Nói rồi, Hàn Mặc Tử không chút do dự lập tức xoay người đi, không để George nói thêm câu gì.
Đến khi George hồi phục tinh thần trở lại thì Hàn Mộc Tử đã đi một đoạn xa, anh ta vội vàng chạy theo Hàn Mặc Tử. “Ôi ông trời nhỏ của tôi ơi, sao cô lại đi thế? Tôi lái xe tới đây cũng chỉ khoảng nửa tiếng đồng hồ thôi mà." George đứng trước mặt cô, ngăn không cho cô đi tiếp. Ánh mắt Hàn Mộc Tử lạnh lùng nhìn anh ta: “Ngay từ đầu anh không hề hẹn Uất Trì Thâm, cũng không hề muốn hẹn tôi ăn toi."
Không ngờ lại dễ dàng bị phát hiện như vậy, có điều George là loại người gì chứ, loại tình huống này anh ta có thể dễ dàng ứng phó được. “Đúng vậy, tôi chính mà muốn mời cô tới ăn tối. “Ăn tối mà phải tới nơi này?”
Vẻ mặt George làm như lẽ đương nhiên: “Đúng, chính là nơi này, ở nước ngoài đều như vậy. Tôi và Uất Trì Kim cũng thường như vậy, lẽ nào cô chưa từng nghe ấy nhắc tới
Hàn Tử không nói gì.
Vẻ mặt George thản nhiên giống như Hàn Mộc Tử là đồ nhà tự mình đa nghi người khác.
Chẳng lẽ cô đang hiểu lầm anh ta sao? Hàn Mặc Tử khẽ nhíu mày, nhìn xung quanh: "Nơi này có gì để ăn George hơi cười, nhẹ nhàng giải thích với cô: "Cô không biết sao? Lần đầu tiên tới nước ngoài đúng không? Ở đây cái gì cũng có, đừng nói là ăn khuya cho dù ăn sáng họ cũng có thể làm được cho cô
Hàn Mộc Tử không biết nên đáp lại thế nào.
Thật sự có quán bar tuyệt như vậy sao?
Không sao, nơi George đưa cô tới chính là quán bar xa hoa trụy lạc, số lần Hàn Mộc Tử đến những nơi như thế này chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.
Không phải là cô ghét bỏ những nơi như thế này, chẳng qua là bình thường có cũng không muốn chơi bời nhiều, hơn nữa cô cảm thấy người trưởng thành nên tiết chế bản thân một chút. “Đi thôi đi thôi, tôi đưa cô vào. Nhân lúc Hàn Mặc Tử còn đang ngày người ra, George đã đẩy cô vào bên trong, sau khi vào bên trong sau đó cô phát hiện không gian ở đây khá tốt, khác hoàn toàn so với tưởng tượng của cô, tuy rằng âm nhạc rất phiêu nhưng mọi người ai nấy đều vô cùng nghiêm chỉnh ngôi trên ghế uống rượu nói chuyện chứ không hề xảy ra chuyện gì khó coi. “Đây không phải là nơi mà ai muốn cũng có thể tới đâu. George thấy vẻ mặt đánh giá của cô, anh ta lên tiếng giải thích: "Có thể tới được đây đều là những vật có tiếng tăm, có uy tín, trong lòng mọi người đều biết rõ, nên chỉ có thể vui chơi có mức độ cho thỏa lòng nhau.
Nghe anh ta nói vậy, Hàn Mộc Tử ngay lập tức hiểu ra anh ta đúng là tay lão luyện, rõ ràng anh ta đã tới đây rất nhiều lần, hơn nữa còn quen thuộc với những quy định ở đây hơn bất cứ ai.
Nghĩ tới vừa rồi anh ta nói Uất Trì Thâm cũng thường tới nơi này, Hàn Mộc Tử khẽ nhíu mày lại.
Chẳng lẽ sau khi Dạ Mạc Thầm mất trí nhớ thường xuyên được George đưa tới đây nên anh cũng muốn tới nơi này mua vui sao?
Nghĩ như vậy, Hàn Mặc Tử nhịn không được hỏi: “Vừa rồi anh nói... Uất Trì Thâm cũng thường xuyên tới đây cùng anh sao?"
George ngẩn ra, thấy lông mày cô nhíu chặt lại, anh ta ngay lập tức hiểu ra cô đang nghĩ cái gì.
Đúng là Uất Trì Thầm đã tới đây một lần cùng anh ta, nhưng anh chỉ uống rượu xong rồi rời đi, rõ ràng là không có hứng thú gì với nơi này.
Đương nhiên khi Uất Trì Thâm tới có rất nhiều cô gái xúm lại vây quanh anh.
Nếu như nói Uất Trì Thâm không có hứng thú với nơi này thì chi bằng nói anh bị mấy cô gái đó dọa sợ thì đúng hơn.
Đương nhiên George sẽ không nói cho Hàn Mặc Tử những lời như vậy, anh ta chỉ xua xua tay: "Không sao đâu, anh ấy chỉ thỉnh thoảng mới tới thôi, cô không cần nghĩ nhiều đâu."
Anh ta định nói gì đó lại thôi khiến cho Hàn Mặc Tử cảm giác như anh ta đang giấu đầu lòi đuôi
Có vẻ như Dạ Mạc Thâm thật sự thường xuyên tới nơi này nhưng George lại giả bộ để lừa cô,
Trong lòng Hàn Mộc Tử rất khó chịu, vẻ mặt cô nghiêm túc nhưng vẫn đi theo George lên tầng hai. “Chúng ta đã đặt bàn rồi, ở ngay phía trước thôi." Nói rồi, George dẫn cô vào phòng đã đặt trước.
Vừa tiền vào, hơi rượu đã khiến mũi cô cay nồng, đầu óc Hàn Mộc Tử choáng váng, không khỏi lùi lại về phía sau một bước. “Làm sao vậy?" George quay đầu lại nhìn cô. “Nơi này mùi rượu nồng quá.” Cô hơi nhăn mũi lại.
George nhìn vào căn phòng sau đó tủm tỉm cười. “Để tôi mở cửa cho thoảng mùi, bảo họ không uống rượu nữa, cô đừng sợ, mau vào đi”
Tới thì cũng đã tới rồi, Hàn Mộc Tử chỉ có thể theo George vào, cô vừa đi vừa nhíu mày nghĩ, Dạ Mạc Thâm thật sự thường tới những nơi như thế này sao?
Anh chú ý đến vệ sinh cá nhân như vậy, lại còn thích sạch sẽ, sao có thể thưởng tới nơi hỗn loạn như thế này?
Mọi người nhìn thấy George tới cũng không có gì bất ngờ, có điều sau khi nhìn thấy cô gái đi bên cạnh anh ta, dáng vẻ ăn mặc vô cùng kín kẽ, ngay cả trang điểm cũng không trang điểm, một cô gái tóc đen dài khiến họ không khỏi chủ ý tới. “Mẹ nó chứ, cậu chủ Kiều dạo này thay đổi khẩu vị sao? Sao lại thích kiểu như thế này?" “Có thể lắm chứ, mấy kiểu gợi cảm đanh đá đều chơi qua cả rồi đổi sang kiểu thanh thuần một chút cũng được, chẳng qua là." Một người đàn ông chống căm, tà mị cười nói: "Không biết bên trong và bên ngoài có thanh thuần giống nhau không nữa?” Những lời này vừa cất lên, Hàn Mộc Tử ngay lập tức nhìn qua, người nói là một người đàn ông ngoại quốc, đang ôm ấp một cô gái nóng bỏng, anh ta dùng tiếng Anh nói, có lẽ anh ta cho rằng Hàn Mộc Tử là người Việt Nam không thể hiểu được mới dám nói năng cợt nhả như thế.
Anh ta không hiểu nên mới dám ngông cuồng như vậy.
Sắc mặt George khẽ thay đổi, anh ta chẳng qua chỉ muốn thử Uất Trị Thâm một chút để xem rốt cuộc Uất Trì Thầm và cô gái này có quan hệ gì... nếu làm không tốt cuối cùng người xui xẻo lại chính là anh ta mà thôi. Vì thế George vội vàng phủ nhận: "Nói linh tinh cai gì đó, cô gái này là người của anh Thâm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...