Hàn Mộc Tử về đến phòng thư ký, cả mặt cô đỏ ửng lên.
Chị Lâm thấy cô bước vào thì lúc đầu còn thấy ngạc nhiên, không hiểu vì sao mặt cô lại đỏ lên, nhưng vừa nghĩ đến chuyện Hàn Mộc Tử vừa từ chỗ của Mạc Da Thâm về nên chị Lâm cảm thấy mình như vừa biết được một chuyện rất kinh khủng. Chị Lâm lấy một tay chống cắm, khuôn mặt bắt đầu trở nên kho não. Hình như chị đã vô tình phát hiện ra được một bí mật gì đó. Vậy sau đó không biết Hàn Mộc Tử có coi cô như trợ lý thư ký để sắp xếp công việc không? Hay là cô nên sắp xếp cho Hàn
Mộc Tử một số công việc nhẹ nhàng hơn?
Ây, chị Lâm thật sự không hiểu vì sao trước đây mình lại tuyển cô gái này vào đây làm trợ lý thư ký.
Buổi tối, Hàn Mộc Tử ăn cơm ở nhà ăn. Bởi vì trước khi tan làm, cô đột nhiên nhận được thông báo phải tăng ca nên cô đành dẹp bỏ ý nghĩ sẽ đi siêu thị mua thức ăn để nấu ăn và đi thắng đến nhà ăn ăn cơm.
Đương nhiên, mấy hôm nay La Lệ cũng đến tìm cô rủ cô đến nhà ăn ăn cơm.
Và lần này cũng thế, cô ấy bắt đầu kêu ca: "Chúng ta mới đi làm được vài ngày, sao đã phải tăng ca rồi. Cảm giác thật đáng
Còn Hàn Mặc Tử có vẻ khá bình thản: "Công ty lớn đều như thế này mà
La Lệ cắn môi, chọc chọc miếng khoai tây trong bát: "Không biết sau này có phải ngày nào cũng như thế này không? Tôi không muốn tăng ca lắm, đường tôi đi về nhà tối lắm. Nghe vậy, Hàn Mộc Tử nhìn sang La Lệ: “Đường đi về nhà rất tối sao? Cô đang thuê phòng à? Không phải bây giờ đều có đèn đường sao?" “À, chuyện đó." Biểu cảm của La Lệ có vẻ hơi lúng túng, cô cũng không tiếp tục nói về chuyện đó nữa.
Hàn Mộc Tử thấy cô ấy không muốn nói thì cũng không muốn hỏi nữa, hai người im lặng ngồi ăn cơm tối, rồi ai lại trở về vị trí của người ấy để làm việc.
Lúc trước, Hàn Mặc Tử cũng không thấy quá khó chịu với chuyện tăng ca. Vì sao có vẫn còn trẻ, làm nhiều một chút thì cũng tốt hơn.
Nhưng từ khi mang thai, cô lại cảm thấy việc tăng ca rất mệt mỏi, nhưng cô cũng ngại vì đang trong thời kỳ thực tập mà lại xin nghỉ nên cô đành cố chịu đựng với tất cả mọi người.
Cũng may hôm nay chỉ tăng ca đến 10h chứ không phải là 11, 12h, nếu không đến khi cô về nhà thì không biết đã là mấy giờ.
Đến gần cuối thì tay chân của Hàn Mặc Tử cũng rã rời, cô đành phải ngồi xuống nghỉ ngơi.
Chị Lâm thấy cô như vậy thì than thở nói: "Giai đoạn thực tập là như vậy đấy, đó cũng là lý do chị phải tìm trợ lý đấy. Công việc đúng là quá nhiều, em nghỉ ngơi trước đi, phần sau để chị làm cho “Không cần đầu chị Lâm, để em làm cho
Hàn Mộc Tử sao có thể ngôi nghỉ để chị Lâm làm được chứ? Nhưng chị Lâm đã giành lấy tập tài liệu trong tay của cô, rồi ra khỏi phòng kế toán. “Em ngồi xem tư liệu trước đi, chờ một lát chị về" Hàn Mộc
Tử đành ngồi lại chỗ của mình, xoa bóp hai chân đang nhức mỏi. Bụng cô tự nhiên kêu lên, cô ngây người ra một lát rồi bất lực cúi đầu xoa xoa bụng của mình. Cô nói nhỏ: “Có phải con đói rồi không, buổi tối mẹ đã cho con ăn khuya rồi mà."
Cô nói chuyện với đứa bé trong bụng mình. Sau khi mang thai, cô trở nên rất dễ đói.
Cô tự nói với mình đợi đến khi về ăn một bát mì là được. Giữa giờ, Mạc Dạ Thâm còn gọi cà phê hai lần, Hàn Mặc Tử muốn tự đi đưa nhưng đã bị chị Lâm ngăn lại, chị ấy khuyên cô nên hạn chế xuất hiện trước mặt Mạc Dạ Thâm.
Hàn Mặc Tử H
Cô đã làm gì sai sao?
Rõ ràng là sáng nay Mạc Dạ Thâm tự tiến đến, lau vết sữa trên khóe miệng cho cô, chuyện này... thì liên quan gì tới cô?
Cô đúng là khóc không ra nước mắt.
Mãi mới chở đến khi được tan làm, Hàn Mộc Tử lê cái thân mệt mỏi của mình vào thang máy. Chị Lâm đi đáng sau, cùng bước vào thang máy với cô rồi ấn nút xuống dưới. “Em chưa tăng ca bao giờ sao? Sao trông mệt mỏi vậy?"
Hàn Mộc Tử cố gắng mở mắt ra cười và gật đầu: "Vẫn ổn ạ, em chỉ hơi mệt thôi. Tối về nghỉ ngơi là mai em lại khỏe như trâu ấy mà Nghe vậy, chị Lâm không nhịn được mà mỉm cười. "Được đấy, đúng là người trẻ tuổi tinh thần tốt. Đúng rồi, em ở đây đây vậy? Buổi tối đi về một mình cũng không an toàn, chị có xe đẩy, hay là để chị đưa em về?”
Hàn Mộc Tử làm sao dám làm phiên chị Lâm, cô lắc đầu. “Không cần đầu chị Lâm, em ở cũng gần đây, em đi bộ về cũng không có chuyện gì.
Dù sao hai người cũng chưa quá thân thiết, Hàn Mộc Tử đã nói không cần thì chị Lâm cũng không khách sáo với cô nữa. Ra khỏi công ty thì mỗi người về một đường.
Hàn Mộc Tử thấy đang rất đói bụng, cô định ngồi tàu điện ngầm về nhà, nhưng nghĩ lại ở gần đây có một siêu thị nên cô định qua đó mua chút gì đã
Thế nên, cô đi bộ đến siêu thị gần đó, cô mua một chút đồ ăn ở quầy đồ ăn tầng hai rồi ra ngoài. Lúc đi ngang qua cửa công ty, một chiếc xe đi sát gần cô. Cửa kính ô tô hạ xuống, một khuôn mặt quen thuộc lộ ra.
George nghe nói Uất Trì Thầm tăng ca nên muốn tới mời anh đi ăn đêm nhưng không ngờ Uất Trì Kim không thèm nhìn anh lấy một cái mà đã đi thắng. Anh ta thấy rất lúng túng, nghĩ rằng mình hoàn toàn không có cơ hội nữa.
Lần trước Uất Trì Kim đứng trước mặt ông nội kế tội một hồi, hai anh ta phải chịu vô số cực khổ.
Anh ta còn đang nghĩ cách để vớt vát lại tình hình, bây giờ gặp Hàn Mặc Tử thì anh ta lại nghĩ ra một cách khác. Hàn Mộc Tử nhìn thấy George, cô nhận ra người này chính là người cô đã gặp trong thang máy chuyên dụng của chủ tịch, lúc đó, hình như người này còn đang đùa giỡn với La Lê.
Sau đó anh ta vào phòng của Mạc Dạ Thâm, đúng lúc đó lại gặp phải khung cảnh xấu hổ khi đó.
Nhìn thấy George, Hàn Mộc Tử vẫn hơi ngại ngùng, vậy nên cô chỉ nhìn anh ta rồi gật đầu một cái và tiếp tục đi tiếp.
George còn tưởng cô sẽ dừng lại chào hỏi mình, nói vài câu gì đó nhưng không ngờ cô chỉ gật đầu rồi quay đi luôn.
Vẻ lạnh lùng đó của cô khiến anh ta cảm thấy hơi ngạc nhiên, anh ta không còn cách nào khác đành gọi cô lại. "Ây, muộn như vậy sao, cô vừa tăng ca xong sao?”
Cô không ngờ là anh ta lại đi theo mình, Hàn Mộc Tử ngại ngùng nhưng vẫn cố gắng tỏ ra lịch sự. “Ừm, tôi mới tăng ca xong, đang chuẩn bị về nhà Cô nói vậy là có ý, anh đừng đi theo tôi nữa. “Muộn như vậy rồi, một mình cô con gái đi về nhà không an toàn đầu, hay để tôi đưa cô về?" George cười và nói với cô. Đưa cô về sao? Nhìn bộ dạng tươi cười của anh ta như thế, cô càng không dám để anh ta đưa về. “Không cần đầu, cảm ơn anh. Nhà tôi cũng gần đây, đi một chốc là về tới nơi
Đương nhiên George biết là cô đang từ chối, người phụ nữ trước mặt anh ta có quan hệ gì đó với Uất Trì Thâm, người phụ nữ nhìn trúng Uất Trì Thầm thì làm sao có thể nhìn trúng anh ta được nữa?
Anh ta cảm thấy hơi tức giận, lại thêm chuyện vừa nãy vừa chịu nhục ở chỗ của Uất Trì Thâm nên anh ta bắt đầu có những suy nghĩ quái lạ.
George nghĩ, nếu như bây giờ anh ta đem người phụ nữ này đi, rồi gọi Uất Trì Thâm ra thì còn sợ cậu ta không đến nữa sao? Nghĩ đến đây, George bèn nói: "Không đưa về cũng được, nhưng cô tăng ca đến bây giờ chắc cũng đói rồi nhỉ? Đi ăn khuya một bữa được không?”.
Hàn Mộc Tử kiên trì: “Cảm ơn anh, tôi không đói." “Cô thật sự không đói sao? Uất Trì Thâm cũng đi đấy George cười dụ dỗ cô.
Bước chân của Hàn Mộc Tử dừng lại, Mạc Dạ Thậm cũng đi sao? Đi ăn đêm cùng nhau sao? Nếu như cô đi
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...