Sau khi kết thúc cuộc họp, Hàn Mộc Tử liền gọi xe, sau đó đưa Tiêu Túc trở về bệnh viện.
Ban đầu Tiêu Túc không muốn, nhưng Hàn Mộc Tử nói thẳng: "Vết thương của anh không phải là vết thương nhẹ. Nếu như không chăm sóc tốt, đến đó đó làm sao có thể xử lí chuyện của công ty được? Trong tương lai, chúng ta còn phải đánh một trận cứng rắn nữa.”
Tiêu Túc bị cô thuyết phục, vì vậy ngoan ngoãn đi đến bệnh viện.
Hàn Mộc Tử chuẩn bị về phòng làm việc, nhưng lúc đến ngã rẽ lại bị một người nào đó cản đường.
Sau khi nhìn thấy rõ người ngáng đường cô là ai, bước chân của Hàn Mộc Tử dừng lại. Đôi mắt lạnh lùng nhìn thẳng vào đối phương.
"Có chuyện gì không?"
Người đứng trước mặt không phải ai khác mà chính là người vừa nãy cũng ở trong cuộc họp, Dạ Lẫm Hàn. Lúc này, ông cụ cũng không ở bên cạnh anh ta nữa mà đã bị người khác đưa trở lại viện điều dưỡng.
Cho dù ánh mắt của ông cụ Dạ có khôn khéo như thế nào đi chăng nữa thì ông cụ cũng chỉ là một người ngồi xe lăn, không thể đứng dậy được, càng không có sức phản kháng. Nếu như bị bệnh nặng, vậy thì càng có lí do để đưa đến viện điều dưỡng.
Không phải Hàn Mộc không tôn trọng người lớn, mà là sau khi nghe những lời Dạ Mạc Thâm kể rằng, để ép Dạ Mạc Thâm trở về nhà họ Dạ mà ông cụ Dạ không chừa lại bất kể thu đoạn nào, bao gồm cả việc đâm chết mẹ của Dạ Mạc Thâm.
Điều này đã để lại một bóng ma tâm lý trong đầu Dạ Mạc Thâm khi còn nhỏ.”
Như vậy, căn bản ông cụ Dạ cũng chẳng thể coi là bậc cha chủ được vì ông ta chỉ coi Dạ Mạc Thâm là hạt giống đem lại lợi ích thôi. Dạ Lẫm Hàn đứng ở trước mặt cô, rũ mi mắt, ánh mắt kỳ vọng nhìn vào sấp giấy tờ trong tay cô.
Cũng không biết tại sao, bị anh ta nhìn bằng ánh mắt như vậy, Hàn Mộc Tử lại cảm thấy lạnh gáy, cảnh giác lui về phía sau hai bước. Dạ Lẫm Hàn ngừng một lát, phút chốc ngẩng đầu lên.
"Bây giờ em cứ đề phòng anh như vậy sao?"
Hàn Mộc Tử không nói lời nào. Mời đọc truyện trên Truyện 88
“Ngay cả bạn bè cũng không phải à? Không ngờ rằng... Giữa chúng ta lại trở nên như thế này?” Dạ Lẫm Hàn bước về phía trước một bước, đến gần Hàn Mộc Tử hơn.
Hàn Mộc Tử trợn tròn mắt nhìn, lại lui về phía sau hai bước. Dạ Lẫm Hàn đột nhiên đưa tay, bầu vào cánh tay cô, kéo hai tay cô lên quá đỉnh đầu, đặt lên mặt tường lạnh như băng ở bên cạnh.
"A." Hàn Mộc Tử bị bất ngờ, không kịp đề phòng. Những thứ trong tay cũng vì thế mà bị rơi xuống hết sạch.
Trái tim bỗng nhiên đập thình thịch, suýt chút nữa nhảy ra khỏi cổ họng. Hàn Mộc Tử trừng mắt nhìn Dạ Lẫm Hàn, con người co rút lại.
Dạ Lẫm Hàn đến gần cô, trên tay rõ ràng có thể cảm giác được sự kháng cự của cô. Ánh mắt tràn đầy sự tức giận và chán ghét của cô cứ như vậy mà hiện rõ mồn một trước mặt anh ta.
Rõ ràng... Người con gái trước mắt này là người con gái mà mình yêu sâu đậm.
Nhưng anh ta lại không thể có được
"En sợ cái gì? Sợ anh cướp hợp đồng của em sao? Mộc Tử, sự quan tâm và tình cảm của anh dành cho em như thế nào, không phải là em không cảm nhận được. Em cũng biết là tôi lúc nào cũng tin tưởng em.
Hô hấp Hàn Mộc Tử dồn dập, cắn môi dưới: "Buông ra, nếu anh còn không buông tay ra em sẽ báo cảnh sát"
"Sau đó thì sao?" Dạ Lẫm Hàn tự giễu, cười một tiếng: "Sau khi cảnh sát tới, em muốn kiện anh quấy rối em sao?”
Hàn Mộc Tử: "..."
“Em không cần phải làm như vậy, bởi vì... Cho dù anh có muốn làm như thế nào với em thì cũng không thể làm được.” Dứt lời, Dạ Lẫm Hàn than thở đầy nặng nề: “Anh chỉ muốn nói mấy lời cuối cùng với em thôi. Anh quay trở lại công ty, thật sự chỉ muốn tạm thời thay thế vị trí của Mạc Thâm để quản lý công ty mà thôi. Dù sao trước khi anh cũng là Phó tổng giám đốc của công ty này, cho nên có rất nhiều chuyện mà anh đã quá quen thuộc rồi. Công ty cũng không thể không có người quản lý trong một khoảng thời gian dài được.”
Bị anh ta khống chế, Hàn Mộc Tử cựa quậy nhưng sức lực không địch nổi anh ta, có kháng cự nhiều lần cũng không thoát ra được đành tức giận nói: “Anh dám nói là anh không có chút tư lợi cá nhân nào sao?”
Dạ Lẫm Hàn rủ mi mắt xuống, hơi thở chìm xuống.
"Có"
Anh ta trực tiếp thừa nhận, Hàn Mộc Tử cười nhạt.
“Cho dù anh có thừa nhận là anh có tư lợi cá nhân nhưng cũng tuyệt đối không phải là vì muốn chiếm đoạt công ty, mà là bởi vì em.”
Hàn Mộc Tử:"..."
“Anh biết em không muốn tin anh. Nhưng anh cũng biết... Quan hệ giữa em và Mạc Thâm, nếu như công ty xảy ra chuyện gì, nhất định em sẽ xuất hiện. Nhưng hôm nay, nhìn em trong bộ dạng này, làm sao tôi có thể nhịn được nữa? Để em phải ra mặt, chi bằng... Để tự anh ra mặt thì hơn. Chỉ là không ngờ rằng, em lại nghĩ như vậy mà thôi.”
“Mộc Tử, từ trước đến giờ, anh chưa từng có suy nghĩ sẽ làm tổn thương em. Tôi làm tất cả những chuyện này... Cũng là vì em đó."
“Vậy anh buông em ra đi.”
Dạ Lẫm Hàn hơi sững sờ, rất nhanh sau đó liền buông bàn tay đang khống chế cô ra. Nhìn cô một hồi rồi ngồi xổm trên đất, nhặt những sấp giấy tờ rơi trên mặt đất, nhặt xong thì liền trả lại cho cô.
“Xin lỗi, vừa rồi suy nghĩ của anh hơi kích động. Vừa nghĩ đến việc...Em không hề tin anh, anh như muốn phát điên. Những thứ này trả lại cho em, hy vọng em có thể bỏ qua cho anh.”
Hàn Mộc Tử nhân lấy đống giấy tờ, sau đó ngước mắt lên nhìn Dạ Lẫm Hàn. Mời đọc truyện trên Truyện 88
“Lời dễ nghe, ai mà không biết nói. Người mà ngay cả suy nghĩ của mình cũng không dám thừa nhận càng làm cho tôi thấy đáng sợ.”
Dạ Lẫm Hàn hoàn toàn cứng đờ tại chỗ.
Vốn dĩ anh ta cho rằng, sau khi nói những lời kia thì cô sẽ hiểu mình hơn. Nhưng anh ta không ngờ rằng, hóa ra cô lại chẳng có chút thay đổi nào.
"A..."
Hàn Mộc Tử trực tiếp lách qua người anh ta đi mất, để lại một mình Dạ Lẫm Hàn đứng chôn chân ở đó. Bận rộn cả một ngày trời, sau khi về nhà, Hàn Mộc Tử liền ngồi phịch trên ghế salon, không cả kịp tẩy trang.
Hôm nay là ngày đầu tiên cô đi làm, cô không được phép mệt mỏi, sức khỏe có hơi không gánh vác nổi.
Vừa nằm một chút, Hàn Mộc Tử đã ngủ thiếp đi. Trong lúc mơ màng, có cảm giác như ai đó cầm khăn lau mặt giúp cô. Theo bản năng, Hàn Mộc Tử đưa tay quờ quạng, nhưng chẳng mấy chốc, cảm giác này lại xuất hiện.
Lúc đó, cô mới miễn cưỡng mở mắt ra, phát hiện Đậu Nhỏ đang quỳ xuống bên cạnh mình, trong tay cầm một chai dầu tẩy trang chuyên dụng cho phụ nữ có thai. Cậu bé đang hì hục dùng dầu để tẩy trang cho cô.
Nhìn thấy cô tỉnh giấc, Đậu Nhỏ nói: “Mẹ, mẹ tỉnh rồi a? Nhưng là lớp phấn ở mắt chưa được tẩy trang, mẹ có thể nhắm lại một chút nữa được không?”
Đối với yêu cầu của Đậu Nhỏ,
//