Nghe thấy tiếng gọi mẹ của Đậu Nhỏ, Hàn Mộc Tử cảm thấy tim mình đang run lên. Sau đó, cô chậm rãi liếc mắt nhìn Đậu Nhỏ.
Mặt cậu bé bởi vì đang kích động nên đỏ bừng bừng, ánh mắt sáng lấp lánh nhìn cô.
Bộ dạng này của cậu bé hoàn toàn không có chút tức giận vì lần gọi video hôm ấy.
Tuy rằng Hàn Mộc Tử biết, trẻ con đều không biết giận lâu như vậy.
Có thể bạn tát chúng một cái, thế nhưng sau đó lại dỗ ngọt, cho chúng một viên kẹo, những đứa trẻ đơn thuần ngay lập tức sẽ lại thích bạn.
Bây giờ có một ví dụ thực tiễn chính là Đậu Nhỏ trước mặt mình, Hàn Mộc Tử cảm thấy trong tim mình như có một trận đau nhức lan ra khắp toàn thân.
Cô mím môi, muốn nói gì đó.
Đậu Nhỏ đột nhiên xông lên phía trước, ôm chặt lấy cổ của Hàn Mộc Tử.
Hàn Mộc Tử cứng người lại, cảm thấy cánh tay mềm mại của đứa trẻ đang ôm lấy cổ mình, sau đó nỉ non nói: "Mẹ, Đậu Nhỏ nhớ mẹ lắm."
Hàn Mộc Tử: "..."
Cô từ từ ngẩng đầu lên, ngón tay run rẩy ôm lên lưng của cậu bé. Đột nhiên cậu bé nói: " Mẹ, bây giờ mẹ để ý đến con rồi sao?"
Giọng nói của cậu bé vô cùng dè dặt, chỉ sợ rằng nhỡ cô lại nổi giận sẽ không quan tâm đến cậu nữa, làm người ta cảm thấy đau lòng.
Hàn Mộc Tử đỏ mắt, nhìn Đậu Nhỏ, khẽ lên tiếng: "Nếu như mẹ cứ không quan tâm đến con, Đậu Nhỏ có giận mẹ không?"
Đậu Nhỏ chớp mắt, biểu cảm trên mặt vô cùng ngây thơ, đơn thuần: "Không đâu mẹ, Đậu Nhỏ sẽ không giận mẹ."
"Thật không? Vậy nếu như mẹ cứ không để ý đến con thì sao?"
Nghe vậy, Đậu Nhỏ nghiêng đầu: "Nếu như mẹ cứ không để ý đến Đậu Nhỏ, vậy thì Đậu Nhỏ sẽ đợi mẹ, dù sao con cũng là cục cưng mà mẹ sinh ra, rồi sẽ có một ngày, mẹ sẽ chịu để ý đến Đậu Nhỏ thôi."
Hàn Mộc Tử nghe xong lời này không chỉ đau lòng mà còn vô cùng áy náy.
Rốt cuộc, cô lại vô trách nhiệm đến thế nào mới để Đậu Nhỏ trở nên như này chứ, đúng là một đứa trẻ vừa hiểu chuyện vừa lương thiện.
Theo lẽ thường, Đậu Nhỏ nên giận cô mới phải. Thế mà bây giờ cậu bé lại thế này, không trách gì những hành động trước đây của cô, hơn nữa còn nói sẽ mãi đợi cô nữa chứ.
Đây đúng là đứa con trai tuyệt vời nhất trên đời. Cập nhật chương mới nhanh nhất trên Truyện 88
Hàn Mộc Tử vô cùng cảm động, cô ôm Đậu Nhỏ vào trong lòng: "Trước đây là do mẹ không đúng, sau này sẽ không như vậy nữa."
"Mẹ, ba..."
"Sau này mẹ sẽ nói cho con về chuyện của ba, bây giờ nhiều phóng viên quá, chúng ta về nhà đã."
Đậu Nhỏ ngoan ngoãn gật đầu.
Bởi vì đang ngồi trên xe của nhà họ Hàn, vậy nên Hàn Mộc Tử cùng Tiểu Nhan quay trở về nhà họ Hàn, giữa đường Tiêu Túc và Tô Cửu đã đổi sang xe khác, bọn họ đều có những việc cần giải quyết.
Sau khi về đến nhà họ Hàn, Hàn Thanh nói với Hàn Mộc Tử: "Khoảng thời gian này em cứ ở nhà họ Hàn đi. Bây giờ, cơ thể em vẫn còn yếu, ở nhà họ Hàn còn có người chăm sóc."
Hàn Mộc Tử nghĩ một lúc, sau đó lắc đầu.
"Em không ở nhà họ Hàn đâu."
Nghe vậy, Hàn Thanh chau mày: "Em vẫn muốn quay trở về khu nhà của em sao? Ở đó làm gì có ai chăm sóc em. Nếu như em nhất định phải quay trở về, vậy thì anh phải tìm một người ở cùng em."
Hàn Mộc Từ lắc đầu: "Em cũng không về khu nhà cũ."
Nghe vậy Hàn Thanh cảm thấy khó hiểu.
Cô không quay về khu nhà cũ, cũng không ở lại nhà họ Hàn, vậy thì cô đi đâu chứ?
Lẽ nào ở công ty sao?
Trong lúc Hàn Thanh còn đang nghi hoặc, Hàn Mộc Tử khẽ nói: "Em định đưa Đậu Nhỏ về biệt thự Hải Giang ở."
Biệt thự Hải Giang là nơi của Dạ Mạc Thâm, đương nhiên cô sẽ trở về nơi của anh rồi.
Hàn Thanh ngây ra.
Sao anh ta lại không nghĩ đến việc cô lại muốn đến biệt thử Hải Giang ở chứ.
Hàn Mộc Tử cúi đầu xuống, nhìn Đậu Nhỏ đang đứng bên chân mình, nhẹ nhàng nói: "Đậu Nhỏ, mẹ phải chuyển đến biệt thự Hải Giang, con có muốn cùng mẹ sang đó không?"
Đậu Nhỏ nghe vậy, lập tức ôm lấy chân của cô, gật đầu thật mạnh.
"Vâng, mẹ đi đâu, Đậu Nhỏ đi đấy!"
"Ngoan." Hàn Mộc Tử xoa đầu cậu bé, sau đó ngẩng đầu lên: "Anh, sau khi ăn cơm tối, để chú Nam đưa bọn em đến biệt thự Hải Giang đi."
Cô muốn ở biệt thự Hải Giang cũng không có gì trách được.
Nếu như Dạ Mạc Thâm không xảy ra chuyện, bây giờ cô và anh đã là vợ chồng rồi, vợ chồng ở cùng nhau đương nhiên là chuyện bình thường.
"Ừ."
"Đậu Nhỏ, mau lên tầng thu dọn đồ của con đi."
Đậu Nhỏ gật đầu, chạy lên phòng nhanh như chớp.
Hàn Thanh nhìn thấy bóng lưng của cậu bé thì lắc đầu bất đắc dĩ. Thằng nhóc này cũng biết làm phản thật đấy, không biết là trong khoảng thời gian mẹ không quan tâm đến cậu bé thì ai là người đã chăm sóc nó.
Sắp phải đi rồi mà cũng không tiếc nuối một chút nào.
Sau khi ăn cơm tối, chủ Nam đưa Đậu Nhỏ và Hàn Mộc Tử đến biệt thự Hải Giang.
Người xoắn xuýt nhất là Tiểu Nhan, cô ấy không có quan hệ gì với Dạ Mạc Thâm, cô ấy không thể đi theo Hàn Mộc Tử đến biệt thự Hải Giang, cũng không thể ở lại nhà họ Hàn. Cập nhật chương mới nhanh nhất trên Truyện 88
Vậy nên cuối cùng cô ấy chỉ có thể trở về khu nhà cũ.
Chú Nam đưa cô ấy đến nơi, Tiểu Nhan còn nhìn Hàn Mộc Tử bằng một vẻ đáng thương.
"Mộc Tử, cậu thật không xuống xe ở với tớ sao? Một mình tớ ở căn phòng lớn như vậy sợ lắm."
Hàn Mộc Tử: "... Cậu đã là người trưởng thành rồi, có gì phải sợ chứ?"
"Người trưởng thành thì sao chứ, căn nhà to như vậy, ở một mình nhất định phải sợ chứ, nếu không... Cậu để Đậu Nhỏ..."
"Không được, nếu cậu sợ thì tìm anh tớ đi, đi thôi chú Nam."
Chú Nam gật đầu với Tiểu Nhan, sau đó lái xe rời đi, chỉ còn mỗi Tiểu Nhan đứng ở chỗ cũ, vô cùng tức tối.
Mộc Tử thổi, thế mà lại dám bảo mình đi tìm anh trai cô ấy, mình có dám đi tìm không?
//