Hàn Mộc Tử không hỏi thì thôi, cô vừa hỏi, Tiểu Nhan liền cảm thấy chột dạ, lắc đầu: "Không có."
Nghe vậy, Hàn Mộc Tử không nhìn được chau mày lại, vừa định nói gì mà Tô Cửu lại cười: "Đúng lúc chị đến rồi, em phải ra ngoài xử lý một chút việc, chị chăm sóc Mộc Tử nhé."
Tiểu Nhan nhìn Tô Cửu đầy cảm kích, sau đó gật mạnh đầu nói: "Yên tâm đi, cứ giao cho chị."
Sau khi Tô Cửu rời đi, Tiểu Nhan đi đến trước mặt Hàn Mộc Tử: "Mộc Tử, cậu muốn uống gì không? Để mình rót cho cậu nhé?"
Nghe xong, Hàn Mộc Tử không nhịn được lại cau mày, cô nhìn Tiểu Nhan đầy vẻ nghi ngờ, Tiểu Nhan nhìn thấy cô như vậy thì chột dạ, thế nên cúi thấp đầu xuống. Truy cập .net để đọc truyện hay mỗi ngày
"Mình không cần, thật ra hai người không cần ở đây chăm sóc mình đâu, mình cũng không phải là người bệnh, không phải là trẻ con, mình biết cách chăm sóc bản thân mình."
"Hả? Vậy sao được!" Tiểu Nhan lắc đầu thật mạnh, nói: "Tuy rằng cậu không phải là người bệnh, cũng không phải là trẻ em, thế nhưng phụ nữ có thai yếu như vậy, sao mình có thể để một người phụ nữ có thai ở đây một mình chứ?"
Người phụ nữ có thai...
Hàn Mộc Tử cúi đầu, vỗ nhẹ lên cái bụng của mình.
Đúng thật không thể ngờ tới, trong bụng cô lại có thêm một sinh mạng khác, nhất là vào lúc này...
Hàn Mộc Tử nhắm mắt lại, thở mạnh một hơi.
Mong rằng Dạ Mạc Thâm có thể sớm bình an trở về.
Trong nước, sau khi tin tức Dạ Mạc Thâm xảy ra chuyện truyền ra ngoài không lâu, các cổ đông của Tập đoàn nhà họ Dạ tập đoàn biết chuyện này, kỳ lạ là bọn họ lại không có động tĩnh gì. Người phải làm việc thì làm việc, người ung dung thì vẫn ung dung, dường như bọn họ chưa từng nghe thấy việc Dạ Mạc Thâm ngồi máy bay xảy ra chuyện vậy.
Mọi người đều thảnh thơi đến khác thường.
Dạ Lẫm Hàn đợi ở công ty mình mấy ngày, thế nhưng lại không đợi được tin tức gì, thậm chí cả một cuộc điện thoại cũng không có.
Bản thân anh ta không vội, thế nhưng trợ lý của anh ta thì vô cùng vội rồi, tự mình đi đến Tập đoàn nhà họ Dạ tập đoàn, ai mà biết được sau khi biểu đạt ý kiến của mình, mấy lão già của hội đồng quản trị không thèm để ý đến anh ta, trực tiếp yêu cầu bảo vệ lôi anh ta ra ngoài.
Lúc đó anh ta vô cùng tức giận, sau khi quay về công ty liền đi tìm Dạ Lẫm Hàn phát giận.
"Anh Hàn, đảm lão già đó đúng là quá đáng, đuổi tôi ra ngoài thì không nói làm gì, ngay cả khi tôi nói đến tên của anh, bọn họ cũng dám khinh thường."
Vốn dĩ Dạ Lẫm Hàn đang bình thản ngồi trong phòng làm việc, nghe thấy anh ta nói vậy, ánh mắt sau lớp kính trở nên hung ác hơn.
Thế nhưng ngay sau đó, sự hung ác lại bị anh ta giấu đi, sau đó anh ta mím môi đứng dậy.
"Không phải tôi đã nói rồi sao, mấy người không phải vội." m thanh của anh ta không nóng cũng không lạnh. Trợ lý ngây ra một lúc, sau đó rụt cổ vào nói: "Nhưng tôi rất tức giận, mấy ngày hôm nay không có một ai đến tìm chúng ta. Anh Hàn, anh là con trai của nhà họ Dạ, dựa vào đâu mà Dạ Mạc Thâm một tay che trời, mà anh lại phải hạ mình ở một công ty nhỏ thế này chứ? Ngày ngày còn phải chịu áp lực của Tập đoàn nhà họ Dạ, tôi thực sự tức quá rồi, rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì vậy? Lẽ nào, có phải anh là con riêng...
Ánh mắt sắc bén của Dạ Lẫm Hàn quét qua, trợ lý của anh ta kịp thời dừng lại, anh ta nhìn thấy hơi thở của Dạ Lẫm Hàn trở nên âm u đáng sợ, hoàn toàn không hợp hình ảnh tạo nhã thường ngày của anh ta.
Anh ta giật mình, không dám nói gì nữa.
Con riêng, từ này đối với Dạ Lẫm Hàn quá nặng nề. Bởi vì anh ta là con riêng, mà Dạ Mạc Thâm lại đường đường chính chính như vậy, thế nên anh ta không bao giờ được thừa kế tài sản của nhà họ Dạ một cách quang minh chính đại. Cho dù sinh sớm hơn Dạ Mạc Thâm thì sao chứ, trên người anh ta vẫn đeo cái mác con riêng đấy thôi. Tuy rằng mẹ của anh ta đã có một thân phận rồi, thế nhưng làm gì có ai ở trong giới không biết lúc trước mẹ anh ta là một tình nhân chứ.
Nếu như anh ta có đủ thực lực, cũng có thể bảo những người đó im miệng. Thế nhưng ông Dạ cũng không để ý đến anh ta, tuy rằng nói sẽ giao Tập đoàn nhà họ Dạ cho anh ta, bởi vì ông không yên tâm về Dạ Mạc Thâm. Kết quả thì sao? Dạ Mạc Thâm làm tổng giám đốc, anh ta chỉ có thể làm phó, mãi mãi chỉ có thể nghe lời sai bảo của Dạ Mạc Thâm. Truy cập .net để đọc truyện hay mỗi ngày
Dự án mà anh ta muốn làm, chỉ cần Dạ Mạc Thâm không ký tên, anh ta cũng khó mà qua.
Từ lúc hai người sinh ra đã là kẻ địch, anh ta không chịu thua, Dạ Mạc Thâm cũng không khách khí với anh ta, cố ý làm khó anh ta ở trên thương trường.
Chiến tranh của hai người từ trước đến giờ vẫn chưa dừng lại.
"Nếu như bọn họ đã không muốn gặp, vậy thì anh không cần đi qua đó nữa, kiên nhẫn đợi đi."
Trợ lý không còn cách nào khác, thế nhưng Dạ Lẫm Hàn cũng không vội, anh ta cũng không nói được câu nào.
Thật ra lòng kiên nhẫn cũng không được bao lâu, buổi tối đã có người gọi điện cho Dạ Lẫm Hàn.
"Chú Lâm gọi điện cho cháu như vậy, chắc cháu cũng hiểu rồi đúng không?"
Chú Lâm là một trong những cổ đông lớn. Lúc trước anh ta còn ở Tập đoàn nhà họ Dạ, ông ta rất coi trọng Dạ Lẫm Hàn, chỉ có điều... Dạ Lẫm Hàn biết ông ta là một người sống cơ hội.
Sau khi Dạ Mạc Thâm giành được cả tập đoàn, Dạ Lẫm Hàn không nói chuyện riêng với ông ta lần nào nữa.
Bây giờ, ông ta gọi cho Dạ Lẫm Hàn là đã thể hiện rõ ý đồ rồi.
Dạ Lẫm Hàn cười lạnh trong lòng, ngoài mặt vẫn rất khách khí: "Chú Lâm tìm cháu có chuyện gì vậy?" Chú Lâm ở đầu bên kia điện thoại cười một tiếng, trực tiếp nói: "Buổi chiều trợ lý của cháu có đến đây, bây giờ vẫn chưa biết Dạ Mạc Thâm có bình an hay không, thế nhưng chú đã cho người điều tra chuyến bay đó rồi, rất nhiều người chết, chỉ có ít người may mắn mới sống sót được."
"Vậy nên, chú Lâm đang có ý gì?"
"Có lẽ Dạ Mạc Thâm không quay lại được nữa rồi, nếu như anh ta chết, Tập đoàn nhà họ Dạ tập đoàn nhất định thuộc về cháu rồi."
Dạ Lẫm Hàn không lên tiếng, anh ta cũng không vội, trên khóe miệng còn mang theo một nụ cười đắc ý.
//