Cô Vợ Đánh Tráo

Mạnh Tuyết U thậm chí còn cảm thấy rằng, mình mới là người thích hợp với Dạ Mạc Thậm hơn cả.

Bởi vì sản nghiệp của nhà họ Dạ rất nhiều, vả lại lúc đó cô ta cũng đã lợi dụng thân phận của mình để điều tra qua, biết được thật ra mối quan hệ giữa Dạ Mạc Thâm và Dạ Lẫm Hàn rất tệ, cộng thêm một chuyện của nhà họ Dạ mà người ngoài không thể biết được.

Cho nên, cô ta cảm thấy mình lại càng là người thích hợp với Dạ Mạc Thâm hơn. Do đó, khi mưu kế của cô ta bị Dạ Mạc Thâm nhìn thấu, cô ta đã ôm luôn lấy cánh tay anh mà nói: “So với tk, em là người phù hợp với anh hơn nhiều. Chẳng lẽ, anh trở lại nhà họ Dạ không phải là vì đoạt quyền sao? Em cũng có thể giúp anh! Chỉ cần anh chịu đồng ý kết hôn với em, thì em và toàn bộ nhà họ Hàn đều sẽ dùng hết sức để trợ giúp anh! Đến lúc đó, nhà họ Dạ cũng chẳng khác gì đồ trong túi của anh cả. Còn cái tên Dạ Lẫm Hàn kia, em cũng có thể giúp anh tiêu diệt anh ta!"

Cô ta cảm thấy, đối với một người đàn ông mà nói, thì chắc chắn là sự nghiệp và quyền lực quan trọng hơn.

Nếu đem nó ra so sánh với người phụ nữ tk đang mang thai đứa con của người khác kia mà nói, thì chắc chắn Dạ Mạc Thâm sẽ không hề do dự mà chọn cô ta l

Thế nhưng cô ta nghĩ sai rồi, sau khi cô ta nói những lời như vậy, Dạ Mạc Thâm lại cười lạnh đưa tay đẩy cô ta ra, khiến cô ta phải lùi lại một bước, rồi mất đà ngã ngồi trên sàn nhà lạnh lẽo như băng, dùng ánh mắt không thể tin nổi để nhìn anh, nói: "Anh không đồng ý ư? Vì sao vậy? Chẳng lẽ anh không muốn thâu tóm hết cả nhà họ Dạ vào tay ư? Anh không muốn báo thù sao?"

Ánh mắt Dạ Mạc Thâm nhìn cô ta lúc đó như nhìn một người chết vậy, không có một chút độ ẩm và tình cảm nào: “A, cô đang tự đánh giá bản thân mình quá cao hay là đang coi thường tôi vậy? Mặc dù chuyện với nhà họ Dạ là bắt buộc, nhưng Dạ Mạc Thâm tôi cũng không thất bại đến mức phải mượn tay một người phụ nữ. Chỉ bằng một chút thể lực của nhà họ Hàn các người, tôi còn chưa để vào mắt đâu

Ngạo mạn!

Vô cùng ngạo mạn!


Lúc ấy suy nghĩ của Mạnh Tuyết U đã như thế này, Dạ Mạc Thâm căn bản là khinh thường sự trợ giúp của cô ta, biết rõ rằng mình đang bị từ chối, thế nhưng Mạnh Tuyết U vẫn không thể kìm chế được trái tim mình mà điên cuồng yêu thương và lưu luyến người đàn ông kia.

Lạnh lẽo, cứng rắn, quyết đoán, dứt khoát.

Mặc dù biết rằng anh không hề có hứng thú với bản thân cô ta một chút nào, nhưng cô ta vẫn điên cuồng yêu anh.

Cho nên cô ta thể hiện sự quan tâm của mình theo đủ mọi cách, không cần biết đối phương đối xử với mình như thế nào. Chỉ có điều, khi cô ta còn chưa kịp làm thêm gì khác, thì thân phận cô chủ lớn của nhà họ Hàn của cô ta ở nhà họ Hàn đã bị phát hiện ra là giả mạo.

Chẳng mấy chốc, cô ta đã bị đuổi ra khỏi nhà họ Hàn, đã không còn thân phận cô chủ lớn của nhà họ Hàn nữa, cô ta chẳng khác gì kẻ vô gia cư lang thang đầu đường xó chợ.

Bởi vì cô ta giả mạo thân phận của người khác, nên Hàn Thanh nói sẽ nể tinh mối quan hệ của cô ta với tk khá tốt, cho nên sẽ không đưa cô ta tới đồn công an. Nhưng mà tất cả những gì mà nhà họ Hàn cho cô ta, thì cô ta sẽ không thể mang theo.

Mạnh Tuyết U đã mất đi tất cả, lang thang bên ngoài không có chỗ để đi, cuối cùng... Chỉ có thể trở lại nhà của người cha nghiện cờ bạc rượu chè của mình.

Quả nhiên, vừa mới bước chân vào nhà đã bị ông ta ra tay đánh đập, cô ta bị đánh tới mức vỡ đầu chảy máu nhưng không hề có tiền đến bệnh viện để chữa trị. Sau này... Mạnh Tuyết U không còn dám ở lại trong căn nhà đó nữa. Cô ta không có chỗ để đi, chỉ có thể ra ngoài làm thuê cho người ta. Bởi vì cô ta đã quen làm cô chủ ở nhà họ Hàn, cho nên cô ta phát hiện ra rằng, công việc làm thêm này thật sự không hề hợp với cô ta, bởi vì cô ta không ngại bẩn thì sẽ ngại mệt, cho nên cô ta luôn dễ dàng bị đuổi việc, hoặc là bản thân cô ta làm chưa được nửa buổi thì sẽ tự mình xin nghỉ rồi rời đi.


Sau đó nữa, cô ta không kiếm được một đồng tiền nào về nhà, lại còn bị chủ nợ của ba mình tìm tới cửa, sau đó cô ta bị bọn họ kéo về làm việc trong các câu lạc bộ đêm...

Chuyện cũ nghĩ lại mà thấy hãi, hồi tưởng lại quá khứ đen tối đó, Mạnh Tuyết U sống mà còn không bằng chết.

Cô ta cảm thấy, chỉ trong một đêm thôi mà cô ta rơi từ trên trời cao xuống bùn đất, tất cả đều là do tk. Nhất định là bởi tk ghen ghét cô ta vì cô ta đã đoạt mất Dạ Mạc Thâm, cho nên trả thù cô ta, cướp đi thân phận của cô ta, sau đó hại cô ta... Bị các loại...

Mỗi lần hồi tưởng lại, cô ta thậm chí còn muốn khóc ra máu.

Bây giờ thấy kt mất đi Dạ Mạc Thâm, Mạnh Tuyết U cảm thấy vô cùng sk. Tk, đây chính là kết quả cho việc cô hãm hại tối...

Chỉ tiếc là Dạ Mạc Thâm...

Ngón tay Mạnh Tuyết U mơn trớn trên tấm ảnh chụp chân dung người đàn ông tuấn tú chững chạc, tự cười một tiếng với bản thân mình. “Nếu như khi đó người ở bên cạnh anh là em thì tốt biết bao nhiêu, nếu như vậy thì hôm nay anh đã không xảy ra chuyện như thế này rồi."


Cùng lúc đó ở một nơi khác.

Sau khi Dạ Lầm Hàn biết được tin tức này, bàn tay đang cầm bút máy để ký tên đột nhiên siết chặt lại, tưởng chừng có thể bẻ gãy được cả cây bút. Anh ta hỏi: “Cậu nói cái gì? Dạ Mạc Thâm xảy ra chuyện rồi sao?"

Người mới tới gật đầu một cái, vẻ mặt gian xảo: “Cậu chủ, tôi đã để cho người của ta đi nghe ngóng tin tức rồi, nghe nói vùng biển mà cậu Dạ gặp chuyện không may vô cùng nguy hiểm, đến bây giờ vẫn chưa tìm được người. Ngoại trừ ngày đầu tiên có thể cứu được những người còn sống sót về, sau đó ban đêm trên biển xảy ra bão tổ, đến ngày hôm sau chỉ có thể tìm thấy thi thể mà thôi. Tôi thấy, hẳn là cậu Dạ cũng...

Người kia còn chưa nói hết lời, Dạ Lẫm Hàn đã đứng bật dậy, kích động tới mức túm chặt lấy cổ áo của người kia: “Mộc Tử đâu? Cô ấy không sao chứ?"

Người kia bị nằm chặt lấy cổ áo, giật nảy mình đáp: "Cậu... Cậu Hàn...” "Cậu nói gì đi chứ! Dạ Mạc Thâm xảy ra chuyện như vậy, thế còn Mộc Tử đâu? Có phải là cô ấy và thắng nhóc kia ngồi cùng một chuyến bay đúng không? Bây giờ cô ấy thế nào rồi há?"

Đáng chết!

Vẻ mặt Dạ Lầm Hàn trở nên vô cùng đáng sợ, trong khoảnh khắc đó, cả người anh ta giống như vừa bước ra từ trong hồ băng, từ trên xuống dưới đều tỏa ra một loại hơi thở khiến người khác phải kinh sợ, giống như thần chết đến từ địa ngục. “Cậu cậu cậu cậu chủ... Cậu tỉnh táo lại một chút đi! Cậu làm như thế này tôi không thể nào hít thở được!" “Cô Hàn không có việc gì cả!” Người kia bị ghìm chặt cổ áo tới mức hai mắt trợn trắng, trong lúc nguy cấp anh ta chỉ kịp lấy hơi đủ để nói một câu quan trọng.

Quả nhiên, khi Dạ Lẫm Hàn nghe được đáp án là Hàn Mộc Tử không bị làm sao, ánh mắt của anh ta mới hơi di động một chút, động tác túm cổ áo của người kia cũng nói lỏng ra một chút. “Cô ấy không sao cả?" “Vâng vâng vâng, bọn họ không ngồi chung một chuyến bay."

Dạ Lẫm Hàn thở dài một hơi, lúc này mới chịu buông tay ra. Người báo tin kia lùi lại mấy bước mới có thể ổn định được cơ thể, anh ta thở gấp nói: “Cậu chủ, cậu yên tâm, chỉ có cậu Dạ lên chuyến bay kia thôi, có lẽ bây giờ đã chết rồi."

Chết rồi sao?


Dạ Mạc Thâm chết, đối với Dạ Lẫm Hàn mà nói, cũng chẳng có gì đặc biệt cả. Chỉ cần Mộc Tử không xảy ra chuyện gì là tốt rồi, những chuyện khác... Đều không quan trọng lắm. "Cậu Hàn, chỉ cần Dạ Mạc Thâm chết rồi, vậy thì Tập đoàn nhà họ Dạ cũng không còn là Tập đoàn nhà họ Dạ trước kia nữa. Mấy lão già của ban giám đốc không có người nào chỉ đạo, chắc chắn sẽ trở về để tìm cậu.”

Dạ Lẫm Hàn nhếch môi mỏng, lấy điện thoại di động ra gọi điện cho Hàn Mộc Tử.

Mặc dù nói anh ta đã nhận được tin cô vẫn ổn, không xảy ra chuyện gì không may, nhưng chắc chắn là tin Dạ Mạc Thâm gặp chuyện ở vùng biển đã đến tại cô rồi. Nếu như cô biết được Dạ Mạc Thâm gặp chuyện như thế, thì khó mà đảm bảo được rằng cô sẽ không làm ra mấy chuyện quá khích.

Hiện tại, Dạ Lẫm Hàn cảm thấy vô cùng lo lắng cho cô.

Nhưng khi anh ta gọi điện cho Hàn Mộc Tử, thì trong điện thoại di động lại vang lên thông báo máy móc của tổng đài là số máy mà anh ta đang gọi tạm thời không thể liên lạc được. "Sao lại tắt máy vậy chứ?" Dạ Lẫm Hàn nhíu chặt lông mày, khi anh ta lại chìm vào trong suy nghĩ thì người đưa tin tới gần, hỏi: “Cậu chủ, lời tôi vừa mới nói, cậu có đang nghe không?"

Nghe thấy vậy, Dạ Lẫm Hàn cau mày ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt không vui nhìn đối phương. “Ừm... Cậu chủ, ý của tôi là... Chỉ cần cậu Dạ vừa chết thôi, thì đây chính là cơ hội tốt nhất để cậu trở về điều hành

Tập đoàn nhà họ Dạ." “Không vội.” Dạ Lẫm Hàn từ tốn đáp lại một câu. Bây giờ, đối với anh ta mà nói, quan trọng nhất vẫn là sự an toàn của Hàn Mặc Tử.

Thế nhưng điện thoại di động của cô không gọi được, Dạ Lầm Hàn chỉ có thể nói: “Cậu lập tức phải người đi điều tra cho rõ ràng, rốt cuộc Mộc Tử thế nào rồi. Sau khi Dạ Mạc Thâm xảy ra chuyện, cô ấy đã đi đến đâu, tình trạng hiện tại như thế nào?" "Cậu chủ?"

Đối phương khiếp sợ trừng to mặt: "Bây giờ cũng đâu phải thời điểm để quan tâm những chuyện này? Nếu như lúc này cậu không nhân cơ hội quay về để chiếm lấy Tập đoàn nhà họ Dạ, vậy thì sau này... “Tôi bảo cậu đi làm cái gì thì cậu đi làm cái đó đi.” Câu nói này, gần như là Dạ Lẫm Hàn nghiến răng nghiến lợi nói ra với người kia.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui