Cô Vợ Đánh Tráo

**********

Tiểu Nhan lắc lắc đầu: "Không phải tớ đã nói. “Tiểu Nhan, nếu như cậu còn coi tớ là bạn tốt của cậu thì đừng làm những việc không cần thiết này để trì hoãn tớ, ngăn cản tớ nữa."

Giọng cô đột nhiên đanh lại, đến ánh mắt cũng trở nên nên lạnh lùng. Trước đây Tiểu Nhan là nhân viên ở công ty của Dạ Mạc Thâm, cô ấy nhìn thấy ánh mất này của Hàn Mộc Tử quả thật giống hệt với Dạ Mạc Thâm.

Trong lòng cô ấy có hơi xúc động. Nhưng Tiểu Nhan nghĩ đến chuyện Dạ Mạc Thâm đã xảy ra chuyện thì cô ấy chỉ đành cắn chặt răng, tiếp tục cứng đầu giải thích: “Sao tớ có thể không coi cậu là bạn thân được chứ. Mà chính là vì coi cậu là bạn thân nên tớ mới không thể nhìn cậu mang dáng vẻ như bây giờ ra ngoài được. Mộc Tử, cậu đừng sốt ruột, có được không? Đợi tớ trang điểm xong cho cậu thì cậu đã là cô dâu rồi.” sắc mặc Hàn Mặc Tử trầm xuống. "Vậy sao? Đám cưới không có chú rể xuất hiện, tớ thật sự là cô dâu sao?"

Tiểu Nhan: "Có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?" Hàn Mộc Tử lại hỏi thêm một câu.

Ánh mắt cô hung dữ, sắc lẹm giống như con dao. Tiểu Nhan vẫn luôn biết Hàn Mộc Tử có một vài động tác rất giống với Dạ Mạc Thâm. Nhưng cô ấy không ngờ hai người họ lại có thể giống nhau đến mức độ này.

Ánh mắt sắc lẹm hiện giờ của Hàn Mộc Tử giống hệt như Dạ Mạc Thâm, đang quét qua người Tiểu Nhan.

Cô ấy yếu ớt cúi xuống, hạ thấp bả vai, sau đó lắc lắc đầu: “Không. Không có chuyện gì... Chỉ là.. “Cậu không cần nói nữa.” Hàn Mộc Tử hút sâu một hơi, cố gắng hết sức để cảm xúc của bản thân trở lại bình ổn: "Cậu không muốn nói thì tớ cũng không ép cậu nói. Nhưng tớ nói lần cuối cùng, nếu như cậu còn không tránh ra thì tớ thật sự sẽ tức giận đấy."

Tiểu Nhan bỗng chốc ngẩng đầu, thấp thỏm nhìn Hàn

Mộc Tử. “Mộc Tử.


Sắc mặt Hàn Mộc Tử lạnh lùng, ảnh mắt xa cách.

Biểu cảm trên mặt và ánh mắt của Hàn Mặc Tử đều đang nói cho Tiểu Nhan biết, không có thương lượng. Nếu như cô ấy còn không tránh ra, hai người có thể còn chẳng thể làm bạn được nữa.

Tiểu Nhan sợ hãi, chỉ có thể từ từ lùi sang một bên. Cuối cùng đã tránh ra rồi...

Hàn Mộc Tử tiến về phía trước. Cô cầm theo vảy, vừa bước ra ngoài thì một dáng người cao lớn chặn lại trước mặt cô. "Anh?”

Ánh mắt u ám của Hàn Thanh rơi trên mặt Hàn Mộc Tử. Biểu cảm của anh ta chẳng mang theo chút ẩm áp nào. “Đừng ra ngoài.

Hàn Mộc Tử: "... Đến anh cũng muốn cản em sao?” Hàn Thanh không trả lời, Hàn Mộc Tử cười thảm: "Đây là đám cưới của em. Vì sao em không thể ra ngoài? Anh có thể. Nói cho em biết vì sao không?"

Biểu cảm trên mặt Hàn Thanh và Tiểu Nhan đều không hề tốt, nhưng đồng thời cũng không trả lời câu hỏi của cô.

Trong lòng Hàn Mộc Tử lại càng cảm thấy bất an. Cô cũng không quan tâm được chuyện gì thêm nữa, cứng rắn xông ra ngoài, nói: “Hai người không muốn nói thì thôi, em tự ra ngoài. Có lẽ chút nữa là Mạc Thâm đến rồi. Nếu như không thấy em ở đó thì anh ấy."

Cánh tay đang cầm váy của cô đột nhiên bị Hàn Thanh nằm lại.


Hàn Mộc Tử muốn tiến lên, nhưng lại không thể bước lên được bước nào. “Anh buông em ra. “Em đừng đi nữa.

Giọng Hàn Thanh dần dần trở nên u ám, giống như mây đen đang bao trùm.

Tiểu Nhan đứng ở một bên cũng chú ý đến không khí trên người Hàn Thanh đã thay đổi rồi. Cô ấy vô thức rụt vai lại, nhìn về phía Hàn Mộc Tử, trong mắt cô đã rưng rưng nước måt. "Vì sao chứ? Ngăn không cho em ra ngoài thì anh cũng nên cho em một lý do chứ, không phải sao?"

Hàn Thanh quay người, ánh mắt lạnh như băng nhìn Hàn Mộc Tử. "Em muốn lý do gì?”

Hàn Mộc Tử cảm thấy trái tim cô đang dần dần lạnh đi, trùng xuống. Lúc này, đôi mắt xinh đẹp vốn dĩ đang bình lặng không một gợn sóng giống như đang bùng phát tức giận. Cô dùng lực vung tay của Hàn Thanh ra.

Sau đó, Hàn Mộc Tử mặc kệ tất cả, cầm theo váy chạy ra ngoài. "Mộc Tử!"

Tiểu Nhan thấy vậy thì vội vàng chạy theo.

Hàn Thanh lại ngăn cô ấy lại. Tiểu Nhan kinh ngạc kêu lên: “Anh mau buông em ra. Mộc Tử chạy ra ngoài rồi. Mau buông "Để em ấy đi đi." Hàn Thanh mím môi, hờ hững nói: “Dù sao cũng không giấu được bao lâu nữa. Sớm muộn gì em ấy cũng phải biết." "Nhưng mà. Lúc này, những giọt nước mắt vẫn luôn chực trào trong mắt Tiểu Nhanh cuối cùng đã không kìm được nữa mà rơi lã chã xuống. Cô ấy không thể kiềm chế được bản thân khóc thành tiếng. “Nếu như Mộc Tử, cậu ấy biết được sự thật, cậu ấy sẽ không chịu nổi đâu."


Hàn Thanh mím môi, sắc mặt u ám đến đáng sợ nhưng lại chẳng làm gì cả.

Lúc này, bất kể là làm gì đi chăng nữa thì đều là vô ích, phải không?

Sau khi Hàn Mộc Tử mặc kệ tất cả chạy ra ngoài thì cô mới phát hiện bên ngoài đã trở nên hỗn loạn rồi. Không biết là bên truyền thông nào đã đọc được tin này trong lúc lướt tin tức, sau đó còn thuận tiện biết được chuyến bay của Dạ Mạc Thâm chính là chuyến bay xảy ra chuyện. Vì vậy những người ở hiện trường đợi chú rể rất lâu rồi còn chưa thấy xuất hiện lập tức đều bùng nổ. Bọn họ sau khi truyền tin tức này ra còn bắt đầu điên cuồng chụp ảnh ở hiện trường.

Lúc Hàn Mộc Tử xuất hiện cũng không biết là ai hét lên câu: "Cô dâu đến rồi."

Sau đó toàn bộ các bên phương tiện truyền thông đều đổ xô lên, vô số máy quay và ánh đèn đều tập trung trên mặt Hàn Mặc Tử. "Cô Hàn, nghe nói nguyên nhân chủ rể không xuất hiện ở đây là bởi vì chuyến bay của anh ấy đã xảy ra chuyện. Xin hỏi chuyện này là thật sao? Cô có biết chuyện này không?” “Cô Hàn, nếu như anh Dạ thật sự xảy ra chuyện, vậy đám cưới ngày hôm nay sẽ tiếp tục sao?" “Cô Hàn, xin hỏi hôm nay cô đã đợi lâu như vậy, chồng tương lai của cô lại xảy ra chuyện, có phải có rất đau lòng không?"

Vô số câu hỏi giống như món đồ vừa lạnh lẽo vừa sắc nhọn đâm thẳng vào trong tim Hàn Mộc Tử.

Cô chẳng biết chuyện gì cả.

Cô bị Tiểu Nhan đưa vào phòng hóa trang, sau đó, lúc cô đi ra còn bị ngăn cản đủ kiểu. Vì vậy cô đã đi ra ngoài, cô muốn ra ngoài đợi Dạ Mạc

Thâm, tránh cho anh đến rồi lại không nhìn thấy cô.

Nhưng chuyện này là thế nào? Vì sao tất cả các bên truyền thông đều đang hỏi cô câu hỏi này?

Chuyến bay của Dạ Mạc Thâm xảy ra sự cố?


Sao cô không biết chuyện này? Trong đầu Hàn Mộc Tử giống như có tiếng nổ lớn. Ánh đèn flash vô cùng chói mắt. Son trên mỗi cô đã bị lau đi. Lúc này, bởi vì câu hỏi của đám truyền thông mà khuôn mặt và môi cô đều trắng bệch cắt không còn giọt máu, dáng vẻ vô cùng nhợt nhạt. Hơn nữa cô còn đang mặc váy cưới màu trắng.

Dáng vẻ này giống hệt như một cô gái bằng thủy tinh, chỉ cần dùng tay chạm nhẹ vào là sẽ vỡ vụn.

Nhưng cho dù là như vậy, ống kính của truyền thông vẫn không ngừng chĩa vào cô, điên cuồng chen về phía trước. Một ống kính trong số đó còn chạm hẳn vào mặt của Hàn Mộc Tử. "Cô Hàn, nhìn sắc mặt của cô là cô đã biết chuyện này rồi phải không? Vậy vì sao cô còn ở lại đây? Chồng tương lai của có xảy ra chuyện, cô không lo lắng chút nào sao?" “Xin hỏi đám cưới của cô và anh Dạ có phải là do yêu cầu của hai bên gia đình không?" "Cô Hàn..." "Cô Hàn...

Các bên truyền thông vây xung quanh đang nói gì, dường như Hàn Mộc Tử đều không nghe thấy nữa. Lúc ống kính lao đến đập vào đầu cô, cô đau đớn lùi về sau một bước, những người đó lại cho rằng cô muốn chạy, lại chen chúc đi tới.

Trong lúc hỗn loạn cũng không biết là ai đã đẩy cô một cái, Hàn Mộc Tử loạng choạng rồi ngã ngồi trên mặt đất lạnh băng.

Không, không đâu...

Sao Dạ Mạc Thâm có thể xảy ra chuyện được?

Không thể nào...

Rõ ràng anh đã đồng ý với cô, anh nói muốn mang đến bất ngờ cho cô. Hơn nữa... Anh còn từng hứa với cô cả phần đời còn lại sẽ chăm sóc tốt cho cô và Đậu Nhỏ.

Chuyện này là không thể nào!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận