Hàn Mộc Tử cảm thấy đầu mình cúi xuống thấp đến nỗi sắp chạm phải đất rồi.
Tiếc rằng cô không thể đào ra được một cái lỗ ở trên sàn, nếu không thì cô thực sự đã chui vào đó rồi.
Bây giờ cô không dám lên tiếng, kéo thấp mũ ngồi ở đó, cố gắng làm như mình không tồn tại.
Cũng không biết tại sao, người ngồi bên cạnh cô đột nhiên đứng lên, Hàn Mộc Tử không biết đã xảy ra chuyện gì, thế nhưng chỉ một lúc sau người ấy lại ngồi xuống, lúc này Hàn Mộc Tử mới yên tâm trở lại.
Bởi vì cô luôn cúi thấp đầu, không biết đã xảy ra những gì, tính toán một lúc, chắc Dạ Mạc Thâm đã đi qua chỗ của cô lâu rồi mới phải.
Thế nên Hàn Mộc Tử chậm rãi ngẩng đầu lên, muốn quan sát xem tình hình xung quanh như thế nào, thế nhưng lại vô thức đối diện với một đôi mắt đen láy lạnh lẽo mà sâu xa.
Bốn mắt nhìn nhau. Xung quanh đều im lặng.
Con người Hàn Mộc Tử mở to, sau đó cô mới phản ứng lại, không nóng không lạnh cúi đầu xuống, tiếp tục co lại ở đó giống như là chưa nhìn thấy gì vậy.
Dạ Mạc Thâm ngồi bên cạnh cô thấy một màn này thì không nhìn được mà nhếch môi cười lạnh. "Có gan lên máy bay, không có gan nhìn anh sao?"
Hàn Mặc Tử: ".. m thanh của anh sắc bén làm da đầu cô tê lại, Hàn Mộc Tử cần môi của mình, lại chậm rãi ngẩng đầu lên một lần nữa. "Em, em nói muốn đi cùng anh, anh không đồng ý, em chỉ đành... Tự mình đi thôi."
Khóe miệng Dạ Mạc Thâm cong lên, anh cười lạnh: Lén lút lên máy bay? Còn mua vé hạng phổ thông?"
Hàn Mộc Tử: "... Mọi người xung quanh đều nhìn về phía hai người, dường như có người đã nhận ra hai người chính là người ở lối vào tàu điện ngầm Thành phố Sài Gòn, còn có áp phích ở trên màn hình của tòa nhà cao nhất thành phố, còn có người đã lén lút lấy điện thoại ra chụp hai người.
Nhìn thấy cảnh này, sắc mặt Hàn Mộc Tử hơi biến đổi, vội vã cúi thấp đầu, sau đó rúc vào lòng Dạ Mạc Thâm. Đột nhiên cô lại xông vào lòng mình, Dạ Mạc Thâm lại ngây ra một lúc, thế nhưng sau đó anh lập tức liếc nhìn người đang cầm điện thoại chụp ảnh bằng ánh mắt sáng quắc.
Dạ Mạc Thâm híp mắt lại, ánh mắt nghiêm khắc nhìn những người xung quanh.
Vốn dĩ anh đã rất khí thế, lúc này ánh mắt còn có một chút sát khí. Người phụ nữ đó liền cảm thấy sợ hãi đến mức run rẩy, điện thoại cũng theo đó mà rơi xuống, cô ta hoảng loạn cúi xuống tìm điện thoại của mình.
Lúc này Dạ Mạc Thậm mới quay đầu lại, nhìn người phụ nữ đang trốn trong lòng mình, không nhìn được muốn chế nhạo cô một câu. "Lúc tự mình trốn ra ngoài sao không thấy sợ? Bây giờ thì biết sợ rồi sao?"
Hàn Mộc Tử không ngẩng đầu lên, chỉ khẽ nói: "Còn đang chụp không?" "Em tự mình ngẩng đầu lên xem xem?"
Lúc này Hàn Mặc Tử mới từ từ ngẩng đầu lên nhìn về phía người phụ nữ kia, phát hiện ra cô ta đang cúi người tìm điện thoại, cô mới thở phào một hơi, ôm chặt ngực.
Sau đó cô mới nhìn lên khuôn mặt đang xanh lại của Dạ Mạc Thâm: "Dù sao thì em cũng đã đến rồi, anh cũng không thể quăng em xuống máy bay được đúng không?"
Dạ Mạc Thâm: " "Em vừa nhắc nhở anh đấy sao, đây cũng là một ý không tồi đâu."
Nói xong, Dạ Mạc Thâm năm chặt cổ tay nhỏ của Hàn Mộc Tử, Hàn Mộc Tử cảm thấy sợ hãi, trừng mắt lên định rút tay ra. "Bây giờ biết sợ rồi? Sao lúc đe dọa anh không thấy em sợ?" Dạ Mạc Thâm dựa gần cô, ánh mắt anh sắc bén, hơi thở quanh quẩn xung quanh cô cũng trở nên mạnh mẽ hơn.
Hàn Mộc Tử: "..."
Cô cắn chặt môi, nhằm chặt mắt lại. "Được, anh lôi em xuống máy bay đi, dù sao lúc anh lôi em xuống anh cũng phải xuống, nếu như anh đã không muốn cho em thì cả hai người đều không được đi."
Hàn Mộc Tử ương ngạnh, cô nghĩ nếu như Dạ Mạc Thâm kéo cô xuống máy bay, vậy thì cô sẽ sống chết ôm lấy tay của anh, không cho anh lên máy bay nữa.
Cả hai người đều không đi nữa.
Thế nhưng đợi một lúc, vẫn không thấy có động tĩnh gì.
Hàn Mặc Tử lại mở mắt ra lần nữa, nhìn thấy ánh mắt đen láy của Dạ Mạc Thâm toàn là sự bất đắc dĩ. Anh vẫn nằm lấy cổ tay cô, chỉ có điều đã dùng ít sức hơn trước. Nhìn thấy thái độ ương bướng của cô, Dạ Mạc Thâm chỉ đành thở dài. "Sao đột nhiên em lại như một đứa trẻ vậy? Gần đây... Càng ngày càng thích làm loạn nhỉ."
Bị Dạ Mạc Thâm nói như vậy, Hàn Mộc Tử nhớ lại những hành động gần đây của mình, dường như... Đúng là có chút...
Không những cô càng thích làm loạn, còn trở nên lười biếng, cả ngày chỉ muốn ngủ, thậm chí còn không muốn làm việc.
Cô sao lại trở thành như vậy?
Lẽ nào... Là bởi vì ở cùng Dạ Mạc Thâm, cảm thấy Dạ Mạc Thâm có thể nuôi mình, vậy nên mới trở nên lười biếng?
Nghĩ đến đây, Hàn Mộc Tử cảm thấy toàn thân khó chịu, cô không muốn tiếp tục lười biếng như vậy nữa. Đương nhiên cô cũng phải phủ nhận trước mặt Dạ Mạc Thâm, cô rút tay ra, nghiến răng nói: "Ai thích làm loạn chứ? Em chỉ lo cho anh mà thôi, tại vì anh cứ không đồng ý ấy chứ, rõ ràng chỉ là một chuyến bay mà thôi, anh lại sống chết không cho em đi, rốt cuộc là ai đang làm loạn?"
Nói xong, Hàn Mộc Tử dứt khoát quay đi, nhìn ra ngoài cửa sổ, không nhìn Dạ Mạc Thâm nữa. "Được rồi, đừng quấy nữa, biết rằng anh lo cho em thế nào không? Muốn đi thì đi thôi, thế nhưng lúc đến nơi em không được chạy lung tung."
Vậy là đồng ý rồi? Hàn Mộc Tử do dự nhìn Dạ Mạc Thâm một cái, lúc này mới gật đầu: "Được!" Hai người giao hẹn với nhau như vậy, Hàn Mộc Tử có dám chạy lung tung đi đâu. Cô chỉ cảm thấy mí mắt mình giật quá nhiều, không yên tâm Dạ Mạc Thâm ở một mình mà thôi, vậy nên mới muốn ở bên cạnh anh, ngày ngày nhìn thấy anh bình yên vô sự, đến khi tổ chức lễ cưới rồi, chắc là cô có thể yên tâm hơn được một chút.
Máy bay bay rất lâu, chỉ một lúc sau Hàn Mộc Tử đã thấy buồn ngủ, dựa vào ghế mà ngủ. Cô ngủ mà đầu nghiêng hết bên này rồi lại nghiêng bên kia, Dạ Mạc Thâm nhìn thấy như vậy, chỉ đành kéo cô dựa lên vai của mình.
Lúc đến nơi thì đã là đêm muộn rồi.
Dạ Mạc Thâm gọi cô dậy, cô mơ màng đi theo anh, sau đó được anh dẫn lên xe, đưa về chỗ ở. Trên cả quãng đường cô đều ngủ gà ngủ gật, Dạ Mạc Thầm còn đích thân bế cô về Hàn Mộc Tử ngủ trên suốt chặng đường, đến khi đầu phòng. chạm vào gối mềm, với tay đắp chăn vào rồi lại ngủ tiếp. Dạ Mạc Thâm định gọi cô dậy để tắm rửa nhưng lại thôi, nhìn Hàn Mộc Tử ở trước mắt cứ cảm thấy kỳ lạ.
Dạo gần đây... Hình như cô luôn thèm ngủ.
Ngủ trên máy bay, ngủ trên xe, về đến nơi cũng tiếp tục ngủ.
Thế nhưng sau đó Dạ Mạc Thâm cũng không nghĩ gì nhiều, chỉ cho rằng tối hôm qua cô lo cho mình mà không ngủ được, vậy nên đành mặc cô.
Hàn Mộc Tử lại gặp phải ác mộng, lúc tỉnh dậy nhịp tim và mi mắt của cô lại đập liên hồi. Lúc tỉnh dậy, cô vô thức sở sang bên cạnh, thế nhưng bên cạnh lại trống không.
Thế là cô chỉ đành ngồi dậy, mới phát hiện ra mình đang ở một chỗ rất lạ. Hàn Mặc Tử nghĩ lại những chuyện đã xảy ra tối qua, phát hiện ra đây là nơi ở mà Dạ Mạc Thâm đưa cô đến.
Điện thoại của cô rung lên, Hàn Mộc Tử cầm lấy điện thoại, đúng lúc nhìn thấy Tiểu Nhạn gọi video cho cô.
Cô nhận điện thoại khi đầu tóc còn rối bời: "Mẹ kiếp, Hàn Mộc... Cậu lại chạy đi đâu vậy? Sao mới sáng sớm mà Đậu Nhỏ lại bị đưa về nhà thế?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...