Sau khi cúp điện thoại xong, Đậu nhỏ quay sang nhìn ra ngoài cánh cổng và cũng tình cờ bắt gặp được ánh mắt của dì Tiểu Nhan cũng đang nhìn trộm về phía cậu. "Dì Tiểu Nhan, có phải dì đang nghe trộm con nói chuyện điện thoại không ạ?"
Tiểu Nhan bị bắt gặp tại trận khi đang nghe trộm thắng bé nói chuyện điện thoại, điều đó làm cho cô cảm thấy có chút chột dạ. Có điều, việc này cũng chỉ có thể trách thắng nhóc con đó có tính cảnh giác quá cao đi, cô đã vô cùng cẩn thận rồi, thế mà vẫn bị phát hiện ra. "Làm gì có nào." Tiểu Nhan từ phía sau cánh cửa nhảy ra, bối rối vẫy tay chào hỏi với Đậu nhỏ: "Dì chỉ là qua đây để hỏi xem con đã gọi điện cho mẹ con, thông báo cho cô ấy một tiếng hay chưa thôi, không phải là dì cố ý muốn nghe trộm con nói chuyện điện thoại đâu mà."
Nói xong, Tiểu Nhan còn đưa tay ra xoa đầu Đậu nhỏ và mim cười nhìn thắng bé.
Đậu nhỏ chớp chớp mắt nhìn cô một hồi lâu rồi nói: "Dì đang nói dối, dì Tiểu Nhan rõ ràng là đang nghe trộm Đậu nhỏ nói chuyện điện thoại cơ mà."
Nụ cười trên khuôn mặt của Tiểu Nhan đông cứng lại vài phút, sau đó cô cũng chịu thua, đơn giản mà hùa theo ý thắng nhóc nói: "Được rồi, được rồi, là dì Tiểu Nhan đang nghe trộm Đậu nhỏ nói chuyện điện thoại có được hay chưa? Mà mẹ con bảo như thế nào hả? Kêu con ở đây đợi cô ấy về đón à?"
Nhìn thấy dì Tiểu Nhan cũng đã hào phóng chịu thừa nhận rồi, Đậu nhỏ cũng không cố gắng gặng hỏi thêm câu nào nữa mà gật đầu biểu thị sự đồng ý.
Tiểu Nhan cuối cùng cũng không nhịn được, khóe miệng giật giật vài cái và giải thích: “Thật ra thì dì Tiểu Nhan cũng không phải là cổ ý muốn nghe trộm Đậu nhỏ nói chuyện điện thoại đầu, chỉ là…...... ở trước mặt chủ con, con nhớ là không được tiết lộ chuyện về mẹ con cho chú ấy biết, con có nhớ hay không hả?" “Tại sao vậy ạ?" Đậu nhỏ nhìn Tiểu Nhan bằng đôi mắt đen lấy có phần mờ mịt không hiểu tại sao dì lại bảo cậu phải làm như vậy. Đối mặt với đôi mắt trong veo và ngây thơ của cậu bé, Tiểu Nhan thật sự không nỡ bịa chuyện nói dối cậu bé. Vì vậy cô chỉ có thể nhắm mắt lại và quay sang hưởng khác, sau đó mới nói nhỏ: "Con đừng hỏi nhiều quá, sau này có cơ hội, dì sẽ giải thích cho con nghe, nhưng không phải là bây giờ. Đậu nhỏ à, dì Tiểu Nhan biết rằng con và những đứa trẻ bình thường khác không giống nhau, dì cũng biết rằng con là một đứa bé vô cùng thông minh, bởi vậy lần này con nhất định phải hứa với dì chuyện này có được hay không hả? Còn về vấn đề này thì cứ để cho mẹ con tự giải quyết nhé."
Nói xong, Tiểu Nhan nhìn Đậu nhỏ bằng ánh mắt vô cùng nghiêm túc.
Đậu nhỏ cũng nhìn chằm chằm vào dì của mình. Hai người đối mặt nhìn nhau một hồi, Đậu nhỏ đột nhiên nghiêng đầu nói: "Nhưng mà con cái gì cũng không biết cả, con có thể nói gì với chủ được chứ a?" "Con, con làm sao mà cái gì cũng không biết được chứ, con không phải cùng với ba của mình..."
Nói tới đây, Tiểu Nhan đột nhiên phản ứng lại, bước lên một bước và ôm chặt lấy Đậu nhỏ. "Đậu nhỏ, con thật sự thông minh quá đi, dì Tiểu Nhan thật sự thích con quá đi mất."
Nghe dì nói như vậy, Đậu nhỏ cố tình biểu hiện ra sự chán ghét trên khuôn mặt nhỏ của mình, sau đó thắng bé đưa tay ra và đẩy nhẹ di Tiểu Nhân một cái, hầm hừ nói: "Đậu nhỏ chỉ thích mỗi mami của mình mà thôi nhé ~. Dì Tiểu Nhan rõ ràng là thích chú hơn là Đậu nhỏ mà!"
Bị tên nhóc con này phát hiện ra tâm tư của mình, Tiểu Nhan chỉ có thể ngượng ngùng sờ sờ mũi của mình, họ nhẹ một cái và nói: "Được rồi, mặc kệ là thích con hơn hay là thích chủ của con hơn thì cũng đều như nhau cả mà. Dù sao thì cũng là thích Đậu nhỏ, ai kêu Đậu nhỏ của chúng ta vừa thông minh lại vừa đáng yêu như thế này cơ chứ hả?"
Đậu nhỏ mới không thèm để ý những lời nịnh nọt này của dì Tiểu Nhan. Cậu bé đặt điện thoại xuống bàn và ngoan ngoãn đứng đợi mami đến đón mình.
Cũng không biết là tối qua mami và daddy đã xảy ra chuyện gì rồi. Nhưng chắc mami sẽ không thể cứ như vậy mà tha thứ cho daddy ngay đâu nhỉ? Hừ, nếu là vậy thật thì cậu bé mới không chịu đồng ý đâu.
Daddy xấu xa, trước đây đã từng bắt nạt mami nhiều như vậy, bây giờ lại còn muốn mami phải nhanh chóng tha lỗi cho mình, nghĩ thôi cũng đừng hòng nghĩ đến điều đó!!
Khi Hàn Mộc Tử ra ngoài là nhờ tài xế của biệt thự Hải Giang lái xe đưa cô đi. Vì vậy khi đến trước cổng của tiểu khu, Hàn Mộc Tử đã cho tài xế lái xe quay về. Ban đầu tài xế còn có chút do dự không yên tâm, nhất quyết muốn đợi cô quay lại rồi đón về.
Không còn cách nào khác, Hàn Mộc Tử chỉ có thể nói với tài xế lái xe rằng một lát nữa Dạ Mạc Thâm sẽ tới đón cô về, tài xế lái xe lúc này mới lộ ra vẻ mặt đã hiểu, sau đó mới giác ngộ mà lái xe rời đi.
Đợi sau khi tài xế rời đi, Hàn Mặc Tử mới thở phào nhẹ nhõm mà đi lên lâu.
Sau khi vào nhà, Hàn Mộc Tử liền lớn giọng gọi tên Đậu nhỏ. Sau đó liền nhìn thấy Đậu nhỏ từ trên lầu lao xuống, tốc độ nhanh đến mức khiến Hàn Mộc Tử tim tái cả mặt, tim đập loạn xạ run rẩy cả lên khi nhìn thấy cậu bé chạy về phía mình, cô muốn hét lên kêu nhóc con dừng lại nhưng lại sợ sẽ làm nhóc con giật mình, ngược lại sẽ dễ bị vấp ngã hơn.
Vì thế, khi Đậu nhỏ an toàn lao vào vòng tay của Hàn Mộc Tử thì việc đầu tiên mà Hàn Mộc Tử làm đó chính là đưa tay ra véo mạnh vào tai của Đậu nhỏ. "Ai cho phép con chạy nhanh như thế này hả? Cầu thang cao như vậy mà con lại chạy nhanh như thế, con không sợ bị ngã xuống hay sao hả? Đậu nhỏ, lẽ nào con cho rằng cơ thể của mình không phải làm từ thịt hay sao hả?"
Giọng điệu của cô vô cùng nghiêm túc, vừa nghe là đã biết không phải đang nói đùa rồi.
Đậu nhỏ không dám cãi lời cô, chỉ có thể lè lưỡi và làm bộ mặt quỷ với cô nói: "Con xin lỗi mà mami, đều là tại Đậu nhỏ không tốt, Đậu nhỏ chỉ là vừa nhìn thấy mami nên nhất thời phấn khích, vì vậy....
Sau khi nói xong, Đậu nhỏ nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của mình lên, biểu cảm và ánh mắt vô cùng đáng thương nhìn cô, một bộ dạng là lỗi của mình và cầu xin sự quan tâm tha thứ.
Nhìn thấy bộ dạng của Đậu nhỏ như vậy, cảm xúc muốn tiếp tục mằng Đậu nhỏ của Hàn Mộc Tử cũng đã biến mất từ lúc nào.
Đậu nhỏ đáng thương như một con dã thú nhỏ duỗi tay ra chỉ vào tại của mình, khuyên nhủ mẹ mình: "Mami ơi, con đau quá ~ "
Hàn Mộc Tử vô thức buông lỏng tay ra, sau đó xoa xoa lỗ tại cậu bé: "Con còn đau làm sao? Là tại mami dùng sức mạnh quá phải không?" "Dạ!" Đậu nhỏ ủy khuất trề môi ra, nước mắt lưng tròng nhìn Hàn Mộc Tử khiến Hàn Mộc Tử cảm thấy tim nhói đau vô cùng. "Được rồi, là lỗi của mami. Con đừng giận mami nữa có được không hả? Con nhanh đi rửa mặt, rồi thay quần áo vào, chúng ta đến nhà chủ nhé.
Đậu nhỏ ngoan ngoãn gật đầu nói: "Vậy thì mami đợi Đậu nhỏ một chút nhé "
Sau đó Đậu nhỏ quay người bước lên lầu, cậu đang định chạy đi thì Hàn Mặc Tử lại dặn dò cậu không được phép chạy nên cậu chỉ có thể từ từ mà bước lên lầu.
Khi chuyện đang xảy ra thì vừa hay Tiểu Nhan cũng đang đứng ở đầu cầu thang, nên cô có thể nhìn thấy rõ ràng mọi chuyện vừa xảy ra, sau khi Đậu nhỏ rời đi, cô mới bước đến và nói. "Bản lĩnh tỏ ra tội nghiệp và dễ thương của Đậu nhỏ ngày càng trở nên tinh vi hơn rồi ha."
Hàn Mộc Tử: ".
Cô nhìn Tiểu Nhan một cái đầy bất lực. Mặc dù cô biết rất rõ Đậu nhỏ khi nãy là đang cố tình tỏ ra vẻ đáng thương để cô bỏ qua cho, nhưng cũng đâu còn cách nào khác đâu chứ! Ai kêu Đậu nhỏ là con ruột của cô cơ chứ? Đã là con ruột của mình thì cũng chỉ có thể cưng chiều vô điều kiện mà thôi, haizzz. "Hàn Thanh đột nhiên gọi điện kêu cậu trở về là có chuyện gì gấp sao? Không lẽ là anh ta đã biết chuyện giữa cậu và anh Da rồi à?"
Khi nhắc đến chuyện này, vẻ mặt Hàn Mộc Tử vô cùng bình tĩnh, tựa hồ không hề lo lắng gì cả.
Tiểu Nhan không khỏi có chút thắc mắc: "Sao cậu lại có thể bình tĩnh như vậy được chứ hả? Đó dù sao cũng là anh trai của cậu, không lẽ cậu một chút cũng không lo lắng hay sao hả?"
Hàn Mộc Tử nhưởng mi, bình tĩnh liếc nhìn cô một cái, sau đó nhẹ nhàng nói: "Nếu tớ lo lắng thì có thể giúp ích được gì sao? Dù sao thì chuyện này sớm muộn gì anh ta cũng phải biết. Bởi vậy sớm biết một chút hay là muộn biết một chút cũng không có gì khác biệt cả."
Nghe đến đây, Tiểu Nhan cũng cảm thấy những gì cô nói cũng vô cùng hợp lý. Nếu như Mộc Tử và Dạ Mạc Thâm ở cùng nhau thì Hàn
Thanh sớm muộn gì cũng sẽ biết chuyện này, cho nên biết bây giờ biết hay là sau này biết........ Hình như cũng chẳng khác biệt gì cả.
Nghĩ đến đây, Tiểu Nhan gật đầu: "Vậy thì cậu đã nghĩ kỹ sẽ nói như thế nào với anh trai cậu hay chưa hả?"
Nói như thế nào sao?
Nghĩ đến những gì mà ngày hôm nay cô có thể sẽ phải nói với Hàn Thanh, nói về yêu cầu mà cô đưa ra, Hàn Mộc Tử đột nhiên cảm thấy lạnh cả sống lưng. Nhưng.….....dường như cũng không còn cách nào khác nữa. Cô cười nhẹ một cái: "Đến lúc đó xem tình hình vậy, tùy cơ ứng biến thôi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...