Lúc Hàn Mộc Tử đến nơi, không hề nhìn thấy Dạ Mạc Thâm, cô không nhịn được ngờ vực mà hỏi một câu. phải là nói anh ấy ở đây đợi tôi sao? Sao lại không thấy người
Người hầu đang đứng trông giữ trước bàn ăn nghe vậy nhanh chóng nói rõ lý do: "Thưa cô chủ, cậu chủ Dạ ra ngoài gọi điện thoại rồi, cô ngồi trước đi ạ.
Cô ấy kính cẩn lễ phép kéo chiếc ghế ra cho Hàn Mộc Tử, đáy mắt lộ ra tia sợ hãi giống như sợ đắc tội với Hàn Tử vậy, Hàn Mộc Tử buộc lòng phải nhoẻn miệng cười với cô ấy: "Cam on."
Người hầu cả ra, trên khuôn mặt trắng nõn lộ ra biểu cảm ngại ngùng.
Thực sự là không nghĩ tới, cô chủ lại thân thiện hơn so với tưởng tượng nhiều, hơn nữa còn vô cùng lễ độ, quả nhiên mất nhìn của cậu chủ Dạ sẽ không thể sai. cô chủ, tôi giúp cô rót một ly nước hoa quả nhé." "Được, cảm
Sau khi rót xong nước hoa quả, Hàn Tử thử một ngụm nhỏ, thực sự thì mấy đồ thế này cũng không ngon dĩ nhiên mỗi người sẽ có một khẩu vị khác nhau, đối với Hàn Mặc Tử mà nói, thì cô không quá thích hương vị này.
Nhưng mà may thay cô không phải là người kén chọn cho dù không thích loại hương vị này, cũng uống được gần nửa
Đúng lúc Dạ Mạc Thâm quay lại khi gọi điện thoại xong, nhìn thấy Hàn Mộc Tử đã ngồi một bên bàn ăn rồi, anh chậm ngồi xuống, sau đó đi đến bên cạnh cô mà ngồi xuống. Những người hầu củi đầu, theo sự phân phố, rất chính tề mà rời đi. "Không phải là chủ nhật sao? Anh vẫn có công việc à?" Hàn Mộc Tử nhìn điện thoại trong tay anh, hỏi một câu.
Dạ Mạc Thâm dừng lại một chút, đôi mắt đen láy tránh né ảnh mắt của cô, môi mỏng khẽ mím sau đó nói: "Không phải công việc.
Không phải công việc?
Hàn Mộc Tử chớp chớp mắt, "Vậy là ai gọi điện thoại cho anh?"
Nghĩ tới cuộc điện thoại hồi này, Dạ Mạc Thâm khẽ nhếch môi lên: "Em muốn biết như vậy hả?"
Nghe lời này, Hàn Mặc Tử chìa bàn tay về phía anh, giơ ngón tay trắng nõn đang đeo chiếc nhẫn kim cương của cô lên trước mặt anh, "Anh cũng đã cầu hôn rồi, tuy rằng không có tỉ lòng thành nào, nhưng mà em kiểu gì cũng có thể biết những điều mà mình muốn biết chứ.”
Dạ Mạc Thậm áp sát lại, nói khẽ bên tại có một câu, Hàn Mộc Tử lập tức đỏ mặt, "Anh nói gì cơ?” "Không muốn hả?"
Hàn Mộc Tử cần môi dưới, nhìn Dạ Mạc Thâm trước mắt. "Anh thật sự không phải đang đùa hả?"
Lời vừa nói ra, đáy mắt Dạ Mạc Thâm vốn dĩ mang theo chút ý cười, nháy mắt liền khôi phục lại bộ dạng lạnh lùng nghiêm túc, giọng điệu lạnh lùng. “Anh giống như đang đùa lắm hả?"
Hàn Mặc Tử: "... Không giống." "Ngoan.
Dạ Mạc Thâm nhéo nhéo mũi cô, nhẹ giọng nói: "Nhớ lấy lời hồi nãy của anh nghe chưa, hả?" Hàn Mặc Tử sở sở cái mũi của mình đã bị Da Mạc Thâm nhéo mấy cái, có chút xấu hổ chớp chớp mắt, nếu như là những thứ hồi nãy anh nói cho Hàn Mộc Tử.
Hàn Thanh, anh trai... sẽ khai trừ cô ra khỏi nhà họ Hàn ư? Ồ, đây là một vấn đề đáng được nghiên cứu kỹ càng đấy.
Ăn xong bữa sáng, hai người mỗi người một ngả, Hàn Mộc Tử ngồi trong phòng mà ngẩn ra, còn đang nghĩ lúc nào phải dùng một lý do danh chính ngôn thuận mới được thì Tiểu Nhan gọi điện thoại đến. "Ha?"
Hàn Mộc Tử tiếp điện thoại, đầu dây bên kia là âm thanh ngọt ngào của Đậu nhỏ. "Mami." “Đậu nhỏ?” Nghe thấy tiếng của Đậu nhỏ, Hàn Mộc Tử có chút ngạc nhiên mừng rỡ, “Con dậy sớm như vậy hả? Hôm nay là chủ nhật, có phải là không cần đi học không?” “Vâng ạ!" Đậu nhỏ vui vẻ mà trả lời một câu: “Mami, mẹ có phải là đang ở cùng người kia không ạ?”
Người kia?
Thoạt đầu Hàn Mộc Tử không biết được là Đậu nhỏ nói người kia là ai, suy nghĩ kỹ lưỡng một hồi, với phản ứng được lại, Đậu nhỏ là không muốn nhận Dạ Mạc Thâm là ba đây mà, vì vậy mới không muốn gọi anh.
Chỉ là không nghĩ tới, cậu bé dùng từ người kia để hình dung Dạ Mạc Thâm. Cô bất đắc dĩ mà thở dài một hơi: "Mami không phải nói với con, chủ ấy là ba con rồi sao? Sao con lại là người kia? Sao con lại không lễ phép thế?"
Đậu nhỏ hừ một tiếng, "Con không muốn gọi chú ta là ba đâu.” "Vậy gọi kính trọng thì sao? Gọi kính trọng cũng không có? Lễ độ của Đậu nhỏ lúc nào cũng rất tốt, không kể là ai, đều sẽ gọi kính trọng, nhưng mà đối với Dạ Mạc Thâm... Lại dùng từ người kia để xưng hô. "Hừ, chú ta không đáng để Đậu nhỏ gọi kính trọng."
Nghe lời này, Hàn Mộc Tử không nhịn được mà nhíu đôi lông mày thanh tú: “Ai dạy con như thế? Mấy ngày nay chú ấy không phải vẫn luôn trông coi còn hả? Cũng không đáng được con gọi kính trọng sao?” "Hứ, chú ta ăn hiếp mami, Đậu nhỏ tại sao lại phải gọi tôn trọng với chú ta, mami... Mẹ không cần nói đỡ cho cái móng heo kia, trước đây chú ta đối xử với mẹ như thế nào, mẹ quên rồi hả?"
Hàn Mộc Tử: " Chú ấy lúc trước đối xử với mẹ như thế nào?” "Mami, mẹ đều quên rồi hả?” ý của mami là con làm sao mà biết?” Hàn Mộc Từ từ trước tới giờ chưa từng nói với Đậu nhỏ những chuyện đó, đừng nói là nói những chuyện đó, ngay cả tên của ba cậu bé cũng rất ít khi nhắc tới.
Vì vậy, Đậu nhỏ làm sao mà biết được những chuyện đó cơ chứ? Cậu bé chẳng qua mới quen biết Dạ Mạc Thâm mấy ngày thôi, làm sao mà biết nhiều thể được?
Đậu nhỏ bên đầu dây bên kia, nghe thấy lời này trên mặt có chút thay đổi, sau đó mới mím môi mà nói: "Hừ, mami không cần quả vì sao mà Đậu nhỏ biết, dù sao Đậu nhỏ cũng biết rồi, chú ta là người xấu.
Nghe thấy Đậu nhỏ ngạo kiều như vậy, Hàn Mộc Tử suy nghĩ kỹ một lát, Đậu nhỏ mới mấy tuổi, lại tự nhiên biết những chuyện như thế này, chắc chắn là Tiểu Nhan nói cho cậu bé.
Cậu bé là cô nuôi lớn, sẽ bênh vực cho mình, cũng là bình thường. Nghĩ tới như vậy, Hàn Mặc Tử chỉ có thể nhẹ giọng nói: "Được rồi, trẻ nhỏ không được hỏi người lớn nhiều chuyện như thế, những chuyện đó bây giờ con còn quá nhỏ để hiểu được, sau này con lớn lên rồi, mami nói lại cho con được không?"
Đậu nhỏ hừ một tiếng: “Mới không cần, con sẽ tự mình đi tìm hiểu.
Hàn Mộc Tử bất đắc dĩ, rất muốn xoa đầu cho cậu bé bình tĩnh lại, nhưng mà bây giờ chỉ có thể nghe được giọng nói cậu bé qua điện thoại, vì vậy chỉ có thể nhẹ nhàng nói: “Đậu nhỏ, hôm nay tại sao lại tự nhiên gọi điện thoại cho mami vậy? Mami đi đón con về được không nào? "Mami, không được đầu, chú gọi chúng ta về nhà ăn cơm day."
Chú
Hàn Thanh... anh ta tại sao lại đột nhiên gọi mình với Đậu nhỏ về nhà ăn cơm?
Bình thường nếu như anh ta muốn tìm cô, đều trực tiếp đi đến nhà bên kia tìm cô, tại sao lại...
Nghĩ tới đây, Hàn Mộc Tử vô thức mà nhìn xuống chiếc nhẫn kim cương trên tay mình, chẳng lẽ chuyện này, Hàn Thanh biết rồi? Tiểu Nhan nói hả?
Không đúng, Tiểu Nhan không phải là người như vậy.
Vậy... là Đậu nhỏ không cẩn thận mà lỡ miệng nói ra? Nghĩ tới đây, Hàn Mộc Tử ho nhẹ một tiếng, chung quy vẫn là có chút chột dạ. “Về nhà ăn cơm, vậy chủ con có nói gì với con không? Hoặc là là con có nói gì với chú không? " * A. ” Đậu nhỏ kêu một tiếng, " Mami nhanh đến đón con đi, mẹ đến đón Đậu nhỏ, Đậu nhỏ sẽ nói cho mẹ."
Hàn Mộc Tử: " Đứa nhóc này, con học hư lúc nào thể hả?" Bỏ đi, dù sao chuyện này sớm muộn gì Hàn Thanh cũng sẽ biết, hơn nữa cho dù là Hàn Thanh không gọi cô về ăn cơm, cô cũng muốn quay về. “Được, vậy con ở nhà ngoan ngoãn đợi mami một chút nhé, mami sẽ đến đón con."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...