Cô Vợ Đánh Tráo

Hàn Mộc Tử bất đắc đi nhìn Tiểu Nhan một cái., con nhóc này thích Hàn Thanh đến mức nào vậy? Thế mà mỗi ngày ngày đều không nhịn được nghĩ muốn gặp Hàn Thanh?

Đối mặt với ánh mắt của Hàn Mộc Tử, Tiểu Nhan có chút xấu hổ rũ mất, một lát sau cô ấy trở nên thản nhiên, ho nhẹ một tiếng nói: "Tớ biết cậu sẽ cảm thấy ở quá mức tích cực chủ động, đúng không? Thế nhưng mà... Nếu như tớ không tranh thủ, nhỡ đâu một ngày nào đó, bên cạnh Hàn Thanh Túc xuất hiện một người phụ nữ khác thì sao? Đến lúc đó. Cho dù tớ có muốn cố gắng thì cũng không có cơ hội cố gắng nữa.

Hàn Mộc Tử: “... “Hơn nữa cái loại chuyện như gia tăng ấn tượng này đều phải làm mỗi ngày, nếu không chỉ mấy ngày là anh trai cậu sẽ quên tớ luôn mất. “Tớ đã biết." Hàn Mộc Tử gật đầu, nhìn bộ dạng sầu não của Tiểu Nhan, cô bằng nhiên bật cười: "Nhiều nhất ba ngày, tớ nhất định sẽ làm cho Đậu Nhỏ quay trở làm quân sự cho ậu. “Thật?" Tiểu Nhan có chút vui mừng, ngạc nhiên hỏi một câu. "Um."

Tiểu Nhan nghĩ tới vẻ mặt lạnh lùng của Dạ Mạc Thâm, trong lòng không khỏi có chút sợ hãi, cần môi hỏi: “Nhỡ đâu... Cậu Dạ không đồng ý thì sao? Dù sao bây giờ không giống ngày xưa nữa.

Hiện tại Đậu Nhỏ đã nhận ba, mà người ba kia lại không phải người ba bình thường, đây chính là cậu Dạ của nhà họ dạ ở Thành phố Sài Gòn.

Nếu như để cho anh biết cô ấy lấy con của anh làm quân sự yêu đương, Tiểu Nhan không chừng cũng không biết mình sẽ chết như thế nào đâu. “Sẽ không có chuyện không đồng ý đâu." Hàn Mộc Tử mim cười một cái: “Tớ nói nhiều nhất ba ngày, mấy ngày này cậu tạm thời nhịn một chút đi.

Ba ngày...

Nghe thấy thời hạn này, Tiểu Nhan không khỏi suy nghĩ trong lòng, Mộc Tử muốn làm gì đây? Ba ngày sau, nhỡ đâu cậu Dạ không đồng ý, chẳng lẽ. Cô còn muốn cướp con trai về à?


Hai người vất vả lắm mới hòa hợp lại với nhau, nếu như lại ãi nhau thì srx bằng thiên địa liệt nhỉ? Nghĩ đến đây, Tiểu Nhan không nhịn được mở miệng thăm dò: “Cái kia, Mộc Tử... Nếu không thì cậu cứ gác lại chuyện của tớ trước, tớ cảm thấy hạnh phúc của cậu quan trọng hơn, dù sao Đậu Nhỏ cũng là con của cậu, cho dù tớ thích Hàn Thanh Túc thì cũng không thể ích kỷ như vậy được... "Ai nói cậu ích kỷ? Mà cậu đang suy nghĩ cái gì vậy?

Hàn Mộc Tử ôm tay trước ngực, có chút buồn cười nhìn Tiểu Nhan ở trước mặt, luôn cảm thấy cô ấy đang hiểu lầm cái gì. “Cậu với cậu Dạ vất vả lắm mới nối lại tình xưa, tớ sợ hai người... "Sẽ không

Hàn Mộc Tử lắc đầu: "Cậu yên tâm đi, tớ biết mình nên làm gì, chuyện này... Quả thực đã giấu anh ấy đủ lâu.” “Ý của cậu là..." Tiểu Nhan thấy được ý cười ở đáy mắt của cô, lập tức hiểu ra: "Tớ biết rồi, vậy tớ chờ tin tốt của cậu."

Hàn Mặc Tử cười, không nói gì nữa. Thời gian trôi qua rất nhanh, Hàn Mộc Tử vẫn như bình thường đi làm, ăn cơm, đi ngủ, nếu như không phải Tiểu Nhận biết ý nghĩ của cô thì đã cho rằng cô có vấn đề rồi.

Thời gian ba ngay rất nhanh đã đến. "Ba ngày đã qua, Mộc Tử, cậu.. "Hửm?" Hàn Mộc Tử sửng sốt một chứt, sau đó cảm thán: "Đã ba ngày rồi sao? Thời gian trôi qua nhanh thật.

Tiểu Nhan nhìn bộ dạng bình tĩnh của cô, trong lòng Tiểu Nhan lập tức cảm thấy không chắc, Mộc Tử bị sao vậy? Đã ba ngày trôi qua, cậu Dạ với Đậu Nhỏ vẫn không xuất hiện, Mộc Tử làm sao có thể bình tĩnh như vậy?

Nhìn bộ dạng bên ngoài tự tin như đã tính trước hết cả rồi, thế nhưng rốt cuộc là dạng gì, Tiểu Nhan không biết. "Đã đến thời hạn rồi, vậy hôm nay cậu đi đón Đậu Nhỏ đi. “Hả?” Tiểu Nhan trừng to hai mắt: “Tớ đi đón Đậu Nhỏ trước á, như vậy... Thật sự có được không? Cậu đã nói với cậu Dạ rồi?” "Không có.

Hàn Mộc Tử thản nhiên nói mộ câu.

Tiểu Nhan nghe xong thì trực tiếp uể oải, nghiêm mặt nói: “Cậu không nói mà bảo tớ trực tiếp đến đón, như vậy thật sự không có vấn đề gì chứ?” "Yên tâm đi, cậu cứ đi đón đi, lát nữa tan tầm tớ sẽ đi tìm anh ấy.

Tiểu Nhan nghe thấy Hàn Mộc Tử nói tan làm sẽ trực tiếp đi tìm Dạ Mạc Thâm thi lập tức yên tâm, chỉ cần Mã Trân đi tìm Dạ

Mạc Thâm, vậy thì cô ấy có thể đón Diệp Du Nhiên đi.

Thời gian trôi qua rất là nhanh, chớp mắt cái đã đến lúc tan làm, Tiểu Nhan nói một câu với Hàn Mộc Tử rồi dùng tốc độ ánh sáng rời đi, đợi cô ấy đi xong, Hàn Mộc Tử nhìn thoáng qua điện thoại trên bàn.

Cả ngày nay, chiếc điện thoại vẫn yên lặng năm đó, không một tiếng kêu.

Có thể nói, điện thoại đã yên tĩnh nhiều ngày nay rồi. Mà Dạ Mạc Thâm thật sự giống như biến mất khỏi cuộc đời của cô.


Ba ngày này, anh không gửi cho cô bất kỳ một tin nhắn gì, cũng không gọi điện thoại, giống như là bốc hơi khỏi nhân gian vậy.

So sánh với tốc độ lúc trước anh xuất hiện trước mặt cô, Hàn Mộc Tử bất đắc dĩ rũ mắt, trên mặt không hề có một ý cười.

Nếu Tiểu Nhan đã đi ngồi xổm đợi đợi Đậu Nhỏ, vậy thì cô cũng sẽ đến tập đoàn Nhà họ Dạ ngồi xổm đợi Dạ Mạc Thâm.

Ý nghĩ vừa xuất hiện, Hàn Mộc Tử lập tức áp dụng.

Cô hoàn thành hết các công việc, sau đó rời khỏi công ty, tự mình lái xe đến tập đoàn Nhà họ Dạ.

Lúc Hàn Mặc Tử đến nơi thì vừa lúc tan tầm, Hàn Mộc Tử suy nghĩ một chút, quyết định đứng ở dưới tầng đợi, lúc này đi lên nhỡ đâu Dạ Mạc Thâm trốn tránh không chịu gặp cô.

Nhưng mà chỗ này không cho phép đỗ xe quá lâu, cho nên chỉ có thể lái xe đến đậu ở một chỗ gần đó, sau đó đi đến một quán cà phê ở độie diện công ty, gọi một ly cà phê sau đó đến ngồi ở gần cửa sổ.

Ánh sáng ở vị trí này rất tốt, hơn nữa còn là cửa thủy tinh, vừa ngước mặt sleen là có thể nhìn thấy tất cả mọi thứ ở phía đối diện.

Chỉ cần Dạ Mạc Thâm đi ra, cô lập tức có thể nhìn thấy anh. Hàn Mộc Tử cầm điện thoại, mở Facebook nhìn bức ảnh chân dung quen thuộc, do dự không biết có nên gọi điện thoại hay gửi tin nhắn cho anh hay không.

Sau khi suy nghĩ, cảm thấy cô đã đến đây rồi, cần gì gọi điện hay gửi tin nhắn nữa?"


Trực tiếp đi gặp anh là được.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, năm phút sau giờ tan làm, cuối cùng Hàn Mộc Tử cũng nhìn thấy bóng dáng quen thuộc từ trong công ty đi ra.

Nhịp tim cô đập nhanh hơn mấy phần, vội vàng đặt cốc cà phê xuống, cầm túi xách đi ra ngoài.

Dạ Mạc Thâm cầm chìa khóa xe đi ra ngoài, lông mày vẫn luôn nhíu lại, bởi vì anh phát hiện hôm nay mình tan làm muộn, lúc này đi đoán Đậu Nhỏ, đoán chừng Đậu Nhỏ đã đợi anh rất lâu rồi.

Cho nên bước chân của anh rất nhanh, Hàn Mộc Tử thở hổn hiển đuổi theo sau, cô vẫn đang đi giày cao gót, kết quả thấy người phía trước bước càng lúc càng nhanh.

Hàn Mộc Tử cho rằng anh phát hiện ra cô, chỉ là không muốn cô đuổi kịp, không muốn gặp cô. Trong lòng tức giận, cô dứt khoát dừng lại, hét lên một tiếng với bóng lưng của anh. “Dạ Mạc Thâm.

Người phía trước dừng chân lại một chút, Dạ Mạc Thâm càng cau mày hơn, anh nghe lầm sao?

Vừa rồi... Hình như anh nghe thấy giọng của người phụ nữ kia? Không đúng, dựa theo tính cách của cô, làm sao có chuyện cô ấy chủ động đến tìm anh được? Có lẽ là do gần đây anh quá nhớ cô, cho nên xuất hiện ảo giác.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui