Dạ Mạc Thâm không nói gì, đôi mắt đen âm trầm như bóng đêm, nặng nề chăm chú nhìn cô.
Trong ánh mắt như thế, Hàn Mộc Tử cảm giác được lòng của mình dần trầm xuống, cô không muốn nói, anh lại ép cô nói.
Cô nói, rõ ràng anh nói không tức giận, nhưng bây giờ ánh mắt này...
Nhìn có vẻ rõ ràng là không tin cô.
Trong lòng Hàn Mộc Tử tức giận, tức giận trừng mắt liếc anh một cái, lại đẩy anh ra xoay người muốn đi.
Ai ngờ chưa đi được hai bước cổ tay của cô lại bị Dạ Mạc Thâm nắm lại, cô tức giận: "Anh thả em ra!"
Thân thể cao lớn của anh đi tới, đè ép cô vào cạnh cửa.
"Sao à? Anh ở đây chờ em nửa ngày, em lại chạy đi gặp người đàn ông khác, còn không cho anh ghen tuông tức giận à?"
Hàn Mộc Tử lớn tiếng trả lời: "Vừa rồi rõ ràng anh đã đồng ý với em không tức giận."
"Cho nên anh có hét vào mặt em sao? Anh có phát cáu với em sao?" Dạ Mạc Thâm lạnh lùng trả lời cô một câu.
Hàn Mộc Tử: "..."
Trong nháy mắt, cô ngẩn người tại chỗ. Lúc này, nhìn dáng vẻ lạnh lùng của Dạ Mạc Thâm, trong lòng cảm thấy vô cùng tủi thân. Những sự áy náy lúc nãy bây giờ đã biến mất không còn tung tích, còn sót lại... Chỉ có vô cùng ủy khuất.
Cô cắn môi dưới, hốc mắt dần đỏ lên.
Nửa ngày sau, cô mới rủ mắt xuống, chấp nhận nói.
"Đúng, anh không hề nổi nóng với em, cũng không hề mắng em, chính là em già mồm, được chưa? Đã nói xong chuyện rồi, em có thể vào nhà chưa?"
Dạ Mạc Thâm: "..."
Nhìn xem người phụ nữ trước mặt rũ mắt, chỉ thiếu điều dán hai chữ tủi thân lên trán, anh chỉ cảm thấy trong lòng vô cùng bất đắc dĩ.
Rõ ràng người bị bỏ lại là anh, anh đứng ở cửa ra vào chờ cô như kẻ ngốc đến nửa ngày. Sau khi nghe cô nói cô đi siêu thị mua đồ, anh đành phải sai người đưa lễ vật vào nhà trước, sau đó đi siêu thị tìm cô.
Kết quả không tìm được người, cô lại nói với anh cô đang ở bệnh viện.
Hơn nữa còn là đi thăm một người đàn ông khác, người đàn ông mà vẫn có ý đồ kia đối với cô.
Dạ Mạc Thâm nhắm mắt lại, đột nhiên đưa tay ôm mạnh cô vào lòng, dùng sức rất lớn.
"Ây..."
Chưa đợi Hàn Mộc Tử đẩy anh ra, chỉ nghe thấy âm thanh cắn răng nghiến lợi của Dạ Mạc Thâm vang lên bên tai.
"Tránh anh được không? Anh không nên nói lời lạnh nhạt với em, cũng không nên ở đây chờ em từ sớm, cũng không nên giống như kẻ ngốc, nghe nói em về anh còn đi siêu thị tìm em vài vòng, lo lắng em xảy ra chuyện gì không..."
Tay đang đẩy lồng ngực anh ra dừng lại, Hàn Mộc Tử ngây ngốc ở nguyên đó, cánh môi đỏ thắm hơi hé ra, một chữ đều không nói nên lời.
"Anh... Anh đi siêu thị tìm em rồi sao?"
Đối phương không trả lời.
"Nhưng mà, không phải em đã nói... Anh hãy chờ em một láy sao?
"Em thấy anh có thể yên tâm sao?"
Hàn Mộc Tử: "..."
Được rồi, cô và anh tức giận cái gì.
Dù cho anh nói lời lạnh nhạt với mình thì cũng vì quan tâm, ghen tuông mới có tâm trạng như thế. Nếu như sau khi mình nói những lời đó mà anh không tỏ vẻ gì, thậm chí không có chút cảm xúc thì cô mới nên nổi giận.
Nghĩ tới đây, Hàn Mộc Tử hơi rầu rĩ mà nói: "Được rồi được rồi, em làm biếng cãi nhau với anh, anh chờ em làm gì?"
"Quà tặng."
Giọng nam rầu rĩ không vui.
"Quà tặng gì?" Hàn Mộc Tử hơi không hiểu, người này cứ hở tí lại chạy tới nhà chờ cô, rốt cuộc anh đã chuẩn bị gì cho Đậu nhỏ?
"Đi vào thì biết."
Dạ Mạc Thâm dắt tay của cô đi vào cửa, thuần thục gõ mật mã.
Hàn Mộc Tử nhìn thấy cảnh này, nhịn không được mà trợn mắt.
"Anh thừa dịp em không ở nhà mà mở cửa đi vào à?"
"Nhớ kỹ mật mã, đừng quên đó."
Cộp cộp.
Cửa mở, Dạ Mạc Thâm kéo Hàn Mộc Tử đi vào.
Trong lòng Hàn Mộc Tử bực bội, sau khi đi vào thì nhanh chóng xoay người lại đổi giày. Kết quả khi ngẩng đầu lên chuẩn bị đi vào bên trong thì cô dừng bước lại, nhìn cảnh tượng trước mắt với vẻ ngạc nhiên.
Làm sao... Chuyện? Là cô đi nhầm chỗ sao?
Vì sao trước mắt lại chất đống xe đồ chơi to to nhỏ nhỏ của trẻ em, còn có mô hình này nọ, khiến cho ánh mắt cô trở nên mờ mịt.
"Đây là?" Hàn Mộc Tử bị chấn động đến mức còn chưa tỉnh hồn lai.
Dạ Mạc Thâm đi đến phía sau cô, vẫn như cũ không nói một lời.
Hàn Mộc Tử nhìn những món đồ ở trước mặt hơn nửa ngày mới bình tĩnh lại, cô quay đầu lại nhìn Dạ Mạc Thâm một chút.
"Anh vừa mới nói quà tặng, là cái này sao?"
Cho nên bỗng nhiên anh có lòng tốt ở cổng chờ cô, chính vì muốn mang quà cho Đậu nhỏ sao?
Nhưng mà, hôm nay Đậu nhỏ và Tiểu Nhan đã đi ra ngoài rồi.
"Ừm." Đôi mắt Dạ Mạc Thâm sâu thẳm, nhìn quanh bốn phía, sau đó hỏi: "Con trai anh đâu?"
Hàn Mộc Tử mấp máy, trừng mắt liếc anh một cái, lại nói:
"Thằng bé cũng còn chưa nhận anh, anh bớt tưởng bở đi, huống chi... Anh mua nhiều đồ như thế, chưa chắc thằng bé đã thích."
Nghe nói như thế, sắc mặt Dạ Mạc Thâm thay đổi, anh nhìn về phía Hàn Mộc Tử, nhíu mày lại.
"Không thích sao?"
Sau khi hỏi xong, dường như tay chân anh hơi luống cuống: "Anh chưa từng tiếp xúc trẻ con, cho nên... Không biết thằng bé thích món quà gì, em..."
"Được rồi." Hàn Mộc Tử lắc đầu: "Quà tặng gì chứ, trước tiên để qua một bên đi. Anh mua đồ nhiều như thế, chồng chất ở nơi này phải làm sao bây giờ? Chẳn hết đường đi rồi."