**********
Nghe thấy chuyện này, Tiểu Nhan ho khan: “Tớ đã tìm được quân sư rồi, chắc chắn sẽ không ngã xuống đâu.”
“Cậu chắc chắn là được, nhớ đăng bài tuyển nhân sự, mau chóng tuyển trợ lý đi.”
"Ừm... Được, càng ngày công ty càng bận, lúc nào mà cậu không ở đây là đầu tớ lại choáng váng, phải tìm trợ lý thôi.”
Sau khi hai người thống nhất ý kiến, Hàn Mặc Tử lại nghĩ tới chuyện mình đang lo lắng. Cô ngồi xuống trước bàn làm việc, nhìn dáng vẻ Tiểu Nhan cứ muốn nói lại thôi.
“Cậu có chuyện gì vậy? Có chuyện gì thì cứ nói đi, chứ đừng ngồi đó nhìn tớ như oán phụ thế may mà tớ là nữ nếu không người ta còn tưởng tớ là một thằng đàn ông cặn bã phụ lòng cậu.”
Hàn Mộc Tử: “...”
Tiểu Nhan đặt tài liệu trong tay xuống, sau đó kéo ghế ngồi xuống cạnh Hàn Mộc Tử.
“Nói đi, buồn phiền chuyện gì? Tớ chia sẻ với cậu một chút.
Hàn Mộc Tử nhìn Tiểu Nhan: “Tớ còn chưa nghĩ ra nên nói với cậu như thế nào.”
Tiểu Nhan nghĩ lại chuyện xảy ra mấy ngày nay, hỏi thẳng: “Cậu ở bên anh ta rồi?”
Mặc dù hơi ngượng ngùng, nhưng Hàn Mộc Tử vẫn khẽ cắn mỗi rồi gật đầu, có lẽ là cô đang thấp thỏm trong lòng, Hàn Mộc Tử lại hỏi
“Tớ như thể có phải ngu ngốc lắm không? Rõ ràng trước đó tớ đã quyết định sẽ không ở bên anh ấy nữa, dù sao trước đây anh ấy đã khiến tớ tổn thương... Nhưng to..."
Cô rủ mắt xuống, hình như hơi áy náy: “Hình như tớ không thể khống chế bản thân mình.”
Thấy cô rũ mắt xuống, dáng vẻ đa cảm buồn bực, trong lòng Tiểu Nhan hơi xúc động, nắm lấy tay cô, khẽ nói: “Thế thì có là gì đâu? Vốn dĩ chúng ta không thể khống chế được tình cảm, thích một người cũng không thể giấu được, năm năm qua tớ vẫn luôn ở cạnh cậu, đương nhiên tớ biết trong lòng cậu vẫn luôn có anh ta, cho nên lúc trước tớ mới cổ vũ cậu ở bên anh ta, cho dù biết rõ phía trước là núi đao biển lửa thì vẫn liều mình xông vào."
Giống như cô ấy vậy, biết rõ Hàn Thanh không thích mình, cũng không có khả năng thích mình nhưng cô ấy vẫn không mất hy vọng.
Cô ấy cũng biết nếu từ bỏ sớm thì mình sẽ càng đỡ khổ.
Nhưng trong lòng cô ấy, trong mắt cô ấy đều chỉ có Hàn Thanh, giống như chỉ có thể nhìn thấy mỗi anh ta mà thôi.
Vậy thì cô ấy biết phải làm sao chứ? Chẳng lẽ phải từ bỏ anh ta và sống cô độc lẻ loi suốt đời sao?
Tiểu Nhan biết mình có thể thích anh ta lâu như vậy, có lẽ đời này cô ấy sẽ không thích ai nhiều như anh ta, cho nên... Lúc còn có cơ hội thì cô ấy nhất định phải cố gång.
Như con thiêu thân lao vào lửa, biết rõ là sẽ chết, nhưng vì được thấy ánh lửa mà vẫn quên mình lao vào.
Đây chính là bản tính trời sinh.
Giống như Mộc Tử thích Dạ Mạc Thâm và Dạ Mạc Thâm thích Mộc Tử vậy.
Trải qua năm năm hai người họ cũng không thay đổi.
Đây là việc đã định trước.
“Thật ra, bao nhiêu năm qua, có một chuyện tớ vẫn luôn không nói cho cậu biết.”
Hàn Mộc Tử trầm mặc một hồi lâu rồi đột nhiên nói một câu.
“Chuyện gì vậy? Còn có chuyện về cô mà tôi không biết cơ á?"
Thật ra trong mắt tất cả mọi người, Đậu nhỏ và Dạ Mạc Thâm giống nhau như đúc, chẳng có gì khó hiểu cả bởi vì trong mắt bọn họ, lúc trước mình và Dạ Mạc Thâm là vợ chồng, sau khi ly hôn thì mang thai và sinh con, vì thế đương nhiên mọi người đều cho rằng đó là con của Dạ Mạc Thâm.
Nhưng chuyện này, vốn dĩ Hàn Mộc Tử không biết rằng trước đó cô bị Tuyết U lừa, nên cô vẫn luôn tin rằng đứa bé chính là con của Dạ Lẫm Hàn.
Mà cô cũng không biết về cái đêm mưa với Dạ Mạc Thâm, cho nên ngược lại cả thế giới đều biết đứa bé này chính là con của hai vợ chồng bọn họ.
Chỉ có hai vợ chồng bọn họ là không biết.
Hiện tại Hàn Mộc Tử đã biết chân tướng, cho nên chỉ còn lại người làm cha – Dạ Mạc Thâm là không biết.
“Chuyện gì vậy? Cô nói đi chứ?” Tiểu Nhan vẫy vẫy tay trước mặt cô.
Hàn Mộc Tử lấy lại tinh thần, lắc đầu: "À, lúc nãy tớ định nói gì nhỉ? Đột nhiên tớ quên mất rồi.”
"...."
Không nói nữa, dù sao bọn họ đã biết rồi, cô có nói nữa thì cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Thôi cứ dẹp bỏ mấy cái này đi. “Cậu nhanh quên thế? Để một lúc là cậu lại không nói nữa.”
“Thật ra tớ muốn hỏi là, nếu để cha con bọn họ gặp nhau thì tớ có cần... Tổ chức lễ gì không?”
Tiểu Nhan: “... Cha con gặp nhau? Rốt cuộc cô cũng chịu để Đậu nhỏ lộ diện trước mặt Dạ Mạc Thâm rồi à? Cậu không sợ nữa à? Cũng đúng, cậu cũng đã ở bên anh ta rồi, cho dù Dạ Mạc Thâm có gặp được Đậu nhỏ thì cũng sẽ không giành lại con. Nhưng mà... Cô đã nói chuyện này với anh trai cô chưa?”
Hàn Thanh.
Anh ta vẫn luôn không đồng ý việc mình và Dạ Mạc Thâm ở bên nhau, chuyện lần này cũng xảy ra rất bất ngờ, thông thường các quyết định thường được đưa ra chỉ trong nháy mắt.
“Anh trai cô luôn nâng niu cậu trong lòng bàn tay, tớ nghĩ cậu nên tìm thời gian nói với anh ta đi, nếu không... Tôi sợ tới lúc đó hai người sẽ cãi nhau đấy.” Tiểu Nhan lo lắng nói.
Hàn Mộc Tử cắn môi dưới: “Tớ còn chưa nghĩ ra nên nói với anh ấy như thế nào, với lại... Tớ cảm thấy tớ có thể tự quyết định cuộc đời mình, kể cả cha mẹ cũng đâu có quản nhiều như thế đâu?”
“Nhưng dù sao anh ta cũng là anh trai cậu, anh ta đối xử với cậu rất tốt.”
“Tớ biết.”
Hàn Mộc Tử gật đầu: “Cũng bởi vì anh ấy đối xử với tớ quá tốt, cho nên tớ vẫn luôn rất nghe lời anh ấy, nhưng bây giờ tớ muốn tự quyết định. Tiểu Nhan, nếu được thì cậu nói bóng nói gió giúp tớ