Quá rõ ràng.
Hàn Mộc Tử sờ lên ấn ký này, lúc muốn cầm phấn trang điểm che đi thì phát hiện mình không mang theo túi xách, trên tay chỉ có một chiếc điện thoại di động.
“Túi xách của em đâu?”
“Có lẽ là ở trong nhà.” Dạ Mặc Thâm đáp lại một câu, trên môi tràn đầy ý cười hài lòng.
Hàn Mộc Tử sờ ấn ký suy nghĩ một chút, ánh mắt nhìn về phía Dạ Mặc Thâm.
“Anh cố ý?”
“Em là người phụ nữ của anh, anh lưu lại ấn ký trên người phụ nữ của anh thì có vấn đề gì?” Dạ Mặc
Thâm nói, giọng điệu đột nhiên trầm xuống mấy phần: "Như vầy mới không có người ngấp nghé em, bây giờ em là vợ của cậu Dạ”
Hàn Mộc Tử: “... Còn lâu mới phải, em vẫn chưa đăng ký kết hôn với nah, cũng chưa cùng anh tổ chức hôn lễ."
Giống như là bị câu nói của cô làm cho nghẹn họng, Dạ Mặc Thâm đột nhiên im lặng.
Cảm nhận được sự im lặng của anh, lúc đầu Hàn Mộc Tử cho rằng có thể nghe thấy từ trong miệng anh cái gì đó, thế nhưng đợi một lúc lâu mà vẫn không thấy anh nói thêm cái gì.
Cô có chút thất vọng, vốn dĩ cô cho rằng Dạ Mặc Thâm sẽ nói rằng lập tức đưa cô đi đăng ký, hoặc là tổ chức hôn lễ bì cho cô, hoặc cái gì đó đại loại vậy.
Thế nhưng mà... Không ngờ rằng không có cái gì cả.
Là cô suy nghĩ quá nhiều rồi? Dù sao trước kia hai người cũng đã kết hôn.
Nghĩ đến đây, Hàn Mộc Tử bỗng nhiên thở dài.
Thôi vậy, cô vẫn không muốn so đo quá nhiều, tâm ý của anh, làm sao có chuyện cô nhìn không hiểu? Chỉ cần hai người bọn họ thật lòng thích nhau, mấy cái kia không quan trọng.
Thứ bây giờ cô nên buồn rầu chính là cái ấn ký này.
Không có gì để che, chắc chắn sẽ bị người khác nhìn thấy.
Cô phải làm sao bây giờ?
Cô suy nghĩ một lúc lâu, dứt khoát đưa tay thả mái tóc dài xuongs, mái tóc xanh rơi xóa trên vai cô, vừa vặn che đi ấn ký màu hồng kia.
Dạ Mặc Thâm nhìn thoáng qua: “Che đi làm gì?”
Hàn Mộc Tử không để ý tới anh, mà quay đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ, tất cả là do cái tên thủ phạm này gây cho cô nhiều phiền phức như vậy.
Thấy cô ghé vào bên cửa sổ nhìn ra bên ngoài, bộ dạng như cô gái nhỏ tức giận, ý cười ở đáy mắt Dạ Mặc Thâm đậm thêm mấy phần.
“Lúc nào... Dẫn anh đi gặp con trai của chúng ta?”
“Vẫn còn chưa gặp mặt mà anh đã gọi là con trai rồi? Đến lúc đó nó có đồng ý nhận anh không thì vẫn còn là một ẩn số đấy.” Hàn Mộc Tử tức giận trả lời một câu.
Nghe vậy, Dạ Mặc Thâm nhíu mày.
Đó cũng là một vấn đề, dù sao từ trước đến giờ anh cũng chưa từng thấy qua đứa bé kia, đứa bé kia có chịu nhận anh hay không, đây quả thật là một ẩn số.
Nếu như đồng ý, như vậy tất cả đều vui vẻ.
Nếu như... Đứa bé kia không đồng ý thì sao đây?
“Không đồng ý thì cũng phải đồng ý, dù sao em cũng chỉ có mỗi một người đàn ông duy nhất là anh.”
Hàn Mộc Tử: "..."
“Sẽ có biện pháp khiến đứa bé kia nhận anh.”
Hàn Mộc Tử: “Em, em còn chưa có nghĩ kỹ, anh chờ một lát đi."
Cô vẫn có chút lo lắng, đặc biệt là sau khi về nước thì cô càng căng thẳng hơn, trong lòng có một chút chờ mong, hưng phấn, nhưng còn lại là sợ hãi.
Cô đang suy nghĩ, nếu để cho ba con bọn họ gặp nhau, cô có cần phải chuẩn bị nghi thức gì không? Hoặc là, tổ chức một bữa tiệc gì đó?
Nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy vẫn không ổn.
Hàn Mộc Tử vuốt mi tâm, cảm thấy có chút đau đầu.
Vẫn là để một lát nữa đến công ty, có thời gian thì thương lượng với Tiểu Nhan một chút.
Nghĩ như vậy xong, tâm trạng của Hàn Mộc Tử nhẹ nhõm hơn rất nhiều, ít ra cũng không nề như vậy ăn cơm xong Dạ Mặc Thâm đưa cô đến chân tòa cao ốc công ty, lúc cô bước xuống xe, anh nói với cô.
“Lúc nào nghĩ xong thì nhớ nói cho anh, nhưng mà... Đừng để anh chờ quá lâu, nhiều nhất anh chỉ có thể chờ được ba ngày.”
Hàn Mộc Tử: “... Anh yên tâm đi."
Sau đó cô bước đi thật nhanh, không dám đối diện với ánh mắt sáng rực của Dạ Mặc Thâm.
Sau khi đi vào thang máy, ánh mắt thiêu đốt nóng rực ở phía sau cuối ùng cũng đã biến mất, Hàn Mộc Tử thở dài một tiếng, mặc dù đã cùng anh ở bên nhau, chuyện gì cũng đã làm, nhưng mỗi lần Dạ Mặc Thâm dùng ánh mắt nóng rực kia nhìn chằm chằm vào cô cũng đều khiến cho cả người cô không được tự nhiên.
Nói một cách khác, giống như là anh muốn ăn tươi nuốt sống cô ngay lập tức vậy.
Cô đưa phẩy phẩy vào cổ mình, cố gắng làm cho bớt nóng.
Đã mấy ngày không đến công ty, Hàn Mạt Tử luôn cảm thấy có chút bực bội, cũng may lúc lên thang máy không gặp ai khác, chỉ khi lên phòng làm việc mới thấy Tiểu Nhan đang bận sấp mặt.
“Cái gì? Cô miêu tả không rõ lắm, cô có thể lặp lại một lần nữa không? Nếu không như vầy đi cô Hạ, buổi chiều cô có thể trực tiếp đến công ty của chúng tôi gặp mặt nói chuyện được không? Cô yên tâm, kiểu dáng cô thích, giá ả vật liệu chúng tôi sẽ tính toán hết cho cô!”
“Đúng đúng đúng, chắc chắn không có vấn đề.”
“Vâng, cảm ơn đã hiểu, vậy tôi cúp trước, hẹn gặp lại.”
Sau khi t cúp điện thoại xong thì lại tiếp một cuộc điện thoại khác, Hàn Mộc Tử đứng ở cửa nhìn bộ dáng bận bịu của cô ấy mà cảm thấy có chút buồn cười, thế là khoanh tay đứng ở cửa quan sát.
Mãi cho đến khi Tiểu Nhan nói xong, đi tới đi lui một vòng, chợt phát hiện ngoài cửa hình như CÓ bóng người, cô ấy mới liếc mắt nhìn lại.
Nhưng mà cô ấy chỉ nhìn một