Nghe thấy âm thanh, Hàn Mộc Tử chợt ngẩng đầu nhìn về phía cửa.
Người đến mặc một bộ vest màu đậm, có lẽ mới ra ngoài về, nhìn qua có chút gió bụi mệt mỏi, anh đến đây làm gì?
Thấy Dạ Mạc Thậm đến ý nghĩ đầu tiên của Hàn Mộc Tử chính là cái này.
Nhưng khi ánh mắt liếc về phía khuôn mặt nhỏ trên màn hình máy tính xách tay và gương mặt không thay đổi của Dạ Mạc Thâm, vẻ mặt Hàn Mộc Tử hơi thay đổi, giả vờ bình tĩnh mà di chuyển chuột tắt video đi.
Trò chuyện đột nhiên bị gián đoạn, Đậu Nhỏ ở bên kia chớp mắt, trước mặt đột nhiên không còn hình ảnh của Hàn Mộc Tử.
Đậu Nhỏ nhìn màn hình đột nhiên không còn mặt của Hàn Mộc Tử, ngồi tại chỗ vẻ mặt vô tội nháy mắt một cái, đột nhiên nghiêng đầu qua chỗ khác nhìn Tiểu Nhan đang ngồi trên sô pha ăn táo ngon lành, sau đó hói. "Dì Tiểu Nhan, sao không còn video nữa?" Tiểu Nhan nuốt miếng táo xuống, a một tiếng, sau đó đứng dậy đi tới phía sau Đậu Nhỏ, thao tác một chút trên laptop, thấy Hàn Mộc Tử gửi một tin nhắn tới.
Cô suy nghĩ một chút, sau đó nói với Đậu Nhỏ: "Đậu Nhỏ, mạng bên phía mẹ cháu không tốt lắm, cho nên gọi video tự động gián đoạn rồi." "Mạng không tốt lắm sao?"Đậu Nhỏ nhìn Tiểu Nhan, ánh mắt trong sáng.
Ánh mắt trong sáng như vậy khiến Tiểu Nhan thấy mình có cảm giác như một kẻ trộm đang lừa cậu bé, cho nên cô ấy không dám nhìn lại, chỉ có thể dời ánh mắt ho nhẹ một tiếng. "Cháu phải hiểu cho mẹ cháu một chút Đậu Nhỏ, dù sao mẹ cháu đang ở khách sạn nước ngoài, có thể là ở đó tín hiệu đột nhiên trở nên yếu, trễ một chút chúng ta lại gọi video cho mẹ cháu nhé, thời gian không còn sớm, cháu cũng nên đi tắm rồi làm bài tập đi."
Đậu Nhỏ bất đắc dĩ bĩu môi, hừ một tiếng. "Gọi video một chút mà tín hiệu không tốt sao, trước đó chúng ta đi nước ngoài cũng ở không ít khách sạn, sao cháu không thấy tín hiệu không tốt nhỉ?" "Cháu."Tiểu Nhan nghe vậy, lập tức sừng sộ lên: "Cháu nói chuyện kiểu gì vậy? Dì nói tín hiệu không tốt chính là không tốt, cháu đây là đang nghi ngờ lời của dì nói sao?" "Hừ.Đậu Nhỏ lại hừ một câu, ngẩng mặt lên đổi diện với Tiểu Nhan: "Dì Tiểu Nhan hung dữ với bảo bảo, đợi ma mi về cháu sẽ mét ma mi."
Tiểu Nhan: - Xì, bây giờ cháu học được cách cáo trạng rồi à? Vậy cháu mét mẹ đi, Xem gì có sợ mẹ cháu không? Xem mẹ cháu có dám mằng dì không?"
Nói xong, Tiểu Nhan liền ôm lấy cánh tay của mình, giả vờ bộ dáng hoảng sợ, miệng cũng phối hợp: "Dì rất sợ đó, rất sợ đó nha!" Nhìn Tiểu Nhan như vậy thật giống như đang diễn kịch vậy.
Đậu Nhỏ chỉ có thể dùng chiêu độc: "Bỏ đi, bây giờ ma mi cháu không ở trong nước, nói cho ma mi biết cũng vô dụng, bây giờ cháu sẽ gọi điện cho cậu, nói dì Tiểu Nhan ăn hiếp bảo bảo, Ô....
Đậu Nhỏ nhảy xuống ghế, bước xuống chạy ra ngoài.
Bên này Tiểu Nhan còn đang diễn trò, nghe thấy Đậu Nhỏ nói vậy, sắc mặt của cô ấy thay đổi trong nháy mắt, động tác tay chân cũng cứng lại.
Sau ba giây cô ấy mới phản ứng được, xoay người hộ to: "Cháu nói cháu muốn mét ai? Đậu Nhỏ, cháu trở lại đây cho dì!”
Sau khi Hàn Mộc Tử cúp cuộc gọi video, xem như bên cạnh không có ai mà mở tài liệu làm việc, giả vờ như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Ngón tay trắng nõn thon dài gõ lên bàn, Hàn Mộc Tử thuận miệng hỏi: "Về rồi à?"
Dạ Mạc Thâm đi tới phía cô, nghe thấy vậy, liền đứng tại chỗ yên tĩnh nhìn cô.
Người phụ nữ này ngồi trên giường lớn, trên đùi là laptop của anh, ngón tay trắng nõn xinh đẹp đang thao tác trên bàn phím. Bởi vì cô không ra ngoài, cho nên vẫn mặc đồ ngủ, màu xanh nhạt tôn lên làn da trắng nõn óng ánh trong suốt của cô. Mái tóc đen mềm mại được cô buộc tùy tiện, xóa ở sau ót. Khuôn mặt nhỏ nhắn sạch sẽ ngước lên, thường ngày là đôi môi đỏ mọng hiện tại là màu hồng nhạt.
Một màn này khiến cho Dạ Mạc Thâm một cảm giác cực kỳ ấm áp.
Anh giống như là người chồng đi làm bên ngoài, mà cô là người vợ ngoan ngoãn của anh đợi ở nhà. đó.
Đẩy cửa ra, một bóng đèn, một người đang ngồi ở
Đang đợi anh về.
Nhìn một chút, lòng của Dạ Mạc Thâm đã mềm nhũn.
Mà có lẽ bởi vì anh quá yên lặng, Hàn Mặc Tử ngẩng đầu từ màn hình máy tính lên nhìn anh. "Làm sao vậy?"
Dạ Mạc Thâm hoàn hồn, lại lần nữa đi về phía cô. Anh đến bên giường ngồi xuống, Hàn Mộc Tử liền lập tức cảm thấy mép giường lún xuống. "Đang làm gì vậy?"Dạ Mạc Thâm thuận miệng hỏi một câu.
Hàn Mộc Tử bị anh hỏi một câu, chợt có chút chột dạ, chỉ có thể ấp ủng nói: "Không phải đang làm việc sao? Anh, anh không nhìn thấy à." "Vừa rồi anh nói rồi.”Dạ Mạc Thâm nhắc nhở một câu: "Trước khi anh vào, nghe thấy em đang nói chuyện."
Hàn Mộc Tử: "..."
Cô không trả lời mà đợi anh nói xong.
Dạ Mạc Thâm cũng không khiến cô thất vọng: "Là người đó?"
Hô hấp Hàn Mộc Tử dừng lại: "Cái, cái gì?"
Giây tiếp theo, Dạ Mạc Thâm trực tiếp ôm lấy cô, khí nóng quanh quẩn bên tal cô: "Con trai của chúng ta." Nghe vậy, Hàn Mộc Tử nhịn không được trừng lớn đôi mắt đẹp, không ngờ anh thực sự nghe thấy.
Nhưng cô nhanh chóng phản ứng lại cách xưng hô của Dạ Mạc Thâm, cô cắn môi dưới nói: "Rõ ràng là con trai của em, khi nào lại.... thành của anh?"
Sự ấm áp bên tai tăng thêm vài phần, bàn tay to của Dạ Mạc Thâm chậm rãi dời xuống ôm lấy eo cô, giọng nói nhẹ nhàng mị hoặc: "Sao không phải của anh? Anh là người đàn ông của em, con trai em chính là con trai anh."
Lời tâm tình êm tai, từ trước đến này phụ nữ đều là ưa thích lời ngon tiếng ngọt.
Nếu như vô cảm với lời ngon ngọt, thì người này có lẽ cũng không có cảm giác với đàn ông rồi.
Mà người trước mắt này, không thể nghi ngờ là người đã cắm rễ trong lòng cô, lúc anh nói với cô những lời tâm tình và lời dỗ ngon ngọt này, đối với Hàn Mộc Tử mà nói sẽ là một liều thuốc độc gây nghiện.
Dạ Mạc Thâm nói những lời này đương nhiên là khiến cô rung động rồi, mắt cô giật giật, không nhịn được mà muốn thử anh. "Anh thực sự không ngại trên người nó không chảy dòng máu của anh sao?"
Đây có lẽ là lần đầu tiên Hàn Mộc Tử hỏi thẳng Dạ Mạc Thâm vấn đề này.
Mà vấn đề này rơi vào trong tay Dạ Mạc Thâm anh liền lộ ra vẻ thận trọng, anh ôm người phụ nữ của mình trong lòng. "Lẽ nào em vẫn một mực không chịu chấp nhận anh là vì nguyên nhân này sao?"
Hàn Mộc Tử suy nghĩ một chút, sau đó đáp: "5-5 nha!" 5-5 sao? "Vậy bây giờ em có thể bỏ đi băn khoăn này, bởi vì người đàn ông của em, đang nỗ lực phá bỏ tất cả băn khoăn của em."
Hàn Mộc Tử: "..."
Cô cắn môi dưới, đột nhiên đưa tay ôm cổ Dạ Mạc Thâm, sức lực khá mạnh.
Cô đột nhiên chủ động nhào vào lòng anh khiến cho Dạ Mạc Thâm kinh sợ, sau khi phản ứng lại anh lộ ra nụ cười cưng chiều. "Dạ Mạc Thâm!" "Hum?" "Em sẽ không để cho anh thất vọng."
Thất vọng cái gì? Dạ Mạc Thâm nhíu mày, lúc muốn hỏi lại cô thì nghe Hàn Mộc Tử nói: "Đương nhiên, anh cũng đừng để em thất vọng. Nếu không.... Em sẽ hận anh cả đời!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...