Những lời này vừa mới được nói ra thì không hề nghi ngờ màn hình lại có một loạt dấu chấm hỏi bay lên, Đậu Nhỏ nhìn thấy một loạt dấu chấm hỏi này thì cảm giác giống như thấy được một đám người cùng mở máy lặp lại hình thức giống nhau.
Nếu không tại sao tất cả đều gửi một thứ giống nhau như đúc vậy chứ? Hơn nữa lại còn cùng lúc.
Gửi một hồi lâu, đại khái là thấy Đậu Nhỏ không có phản ứng, trên màn hình lại trở nên yên tĩnh một lúc lâu, sau đó có người lặng lẽ nói.
Phong Thần: "Hạt đậu cậu đừng nói đùa với bọn tôi, nếu như năm nay cậu chỉ mới năm tuổi vậy thì không phải tôi chỉ mới mười tuổi sao?"
Mập mạp: “Ha ha ha ha đúng vậy! Vậy tôi cũng chỉ mới ba tuổi, hạt đậu có phải tôi còn phải gọi cậu là anh không?”
Tương đậu: “Không cần, vốn dĩ cậu đã gọi tôi là anh lớn rồi.”
Cọng khoai tây: “Sao tôi lại cảm thấy giọng điệu đứng đắn này giống như là học sinh tiểu học vậy? Các anh em phải làm sao bây giờ, tôi đột nhiên rất tin tưởng anh lớn thực sự chỉ mới năm tuổi!”
Khoai sọ: “Xin cậu hãy tỉnh táo một chút có được không? Trí thông minh kia của anh lớn một đứa trẻ năm tuổi có thể có được sao? Cậu bị bệnh tâm thần à?”
Cọng khoai tây: “Tại sao các cậu không tin tôi? Xem như các cậu không tin tôi thì cũng phải tin tưởng anh lớn chứ, anh lớn cũng đã nói bản thân chỉ mới năm tuổi.
Phong Thần: "Anh lớn chỉ nói đùa với chúng ta mà cậu cũng tin sao?”
Mập mạp: “Tôi kể một câu chuyện cười nhé, thật ra tôi là nữ.”
Khoai sọ: “Cút!
Đậu Nhỏ thấy mọi người rõ ràng ông tin cậu thì trong lòng cũng không để ý, không thích tin thì không tin thôi dù sao cậu cũng không quan trọng.
Tương đậu: “Tôi phải offline rồi, mẹ nói không thể ngủ quá muộn, về cách thức liên lạc thì chờ lần sau tôi online rồi lại nói với mọi người.”
Nói xong Đậu Nhỏ cũng mặc kệ phản ứng của họ như thế nào bèn trực tiếp logout để lại một đám người ngổn ngang trong gió.
Lúc này bên trong khoang thương gia trên máy bay đang bay ra nước ngoài rất yên tĩnh, máy bay đang bay ở trong trạng thái cân bằng nên tiếp viên hàng không đã bắt đầu cung cấp bữa ăn cho hành khách trên máy bay.
Hàn Mộc Tử sờ lên bụng của mình rồi lại nhìn Dạ Mạc Thâm đang tựa ở trên bả vai của cô ngủ.
Anh ngủ rất ngon, trọng lượng cơ thể đều đặt ở trên người của cô, nếu như không phải còn có cái ghế để dựa vào thì Hàn Mộc Tử cảm thấy chỉ sợ bản thân sẽ không thể chống đỡ được.
Bản thân anh rất cao, lúc này anh lại dồn hết trọng lượng cơ thể lên người cô nên trong thời gian dài Hàn
Mộc Tử hiển nhiên sẽ không chịu được. Nếu như không phải vì thấy đã hai ngày anh chưa chợp mắt thì Hàn Mộc Tử khẳng định sẽ đẩy anh ra.
Chỉ là bây giờ cô vẫn để anh dựa vào, khi tiếp viên trên máy bay phát bữa ăn thì tiếp viên hàng không chú ý thấy bên cạnh cô có người đang ngủ, vì vậy mỉm cười dùng ánh mắt ra hiệu hỏi.
Hàn Mộc Tử nhớ tới lúc ở trong nhà ăn Dạ Mạc Thâm gần như cũng không ăn gì nên gật đầu với tiếp viên hàng không muốn hai phần.
Sau khi đặt đồ ăn xuống Hàn Mộc Tử nhìn thoáng qua Dạ Mạc Thâm vẫn còn đang ngủ say suy nghĩ rồi vẫn đưa tay đẩy anh.
Lúc đầu Dạ Mạc Thâm không nhúc nhích, Hàn Mộc Tử ho nhẹ tiếp tục đẩy anh rồi khẽ kêu tên anh. "Dạ Mạc Thâm, Dạ Mạc Thâm!”
Cô kêu mấy lần thì người đang tựa ở bả vai cô ngủ mới dần dần có phản ứng rồi ngước mắt nhìn về phía cô.
Có lẽ là do vừa tỉnh ngủ cho nên ánh mắt Dạ Mạc Thâm vẫn còn mê mang, không còn vẻ lạnh lẽo như ngày bình thường nữa, dáng vẻ này thế mà lại hơi giống với Đậu Nhỏ khi vừa mới tỉnh ngủ.
Hàn Mộc Tử hơi giật mình lo lắng, cô vừa định mở miệng nói chuyện với anh thì người kia lại đột nhiên nghiêng người xông tới sau đó hôn cô.
Đôi môi mềm mại giống như bông cứ như vậy không có dự đoán trước xông tới, sau đó lại nhanh chóng thối lui thế nhưng lại ẩn ẩn cảm thấy không vừa lòng, vì vậy Dạ Mạc Thâm lại xông tới.
Lần này sau khi hôn anh không nhanh chóng thoát ra mà dừng lại một hồi lâu ở trên môi của cô, dường như không vừa lòng lại đưa tay ôm mặt cô muốn cạy mở đôi môi của cô.
Hàn Mộc Tử hoảng sợ lấy lại tinh thần, nhanh chóng đẩy anh ra nhỏ giọng nhắc nhở: "Anh điên rồi sao? Chúng ta đang ở trên máy bay đó.
Sau khi đẩy anh ra Hàn Mộc Tử mới phát hiện bốn phía đã có vài người đang len lén nhìn về phía họ, khuôn mặt trắng nõn của cô lập tức ửng đỏ, cô vội vàng cúi đầu xuống không dám tiếp xúc với ánh mắt của những người kia.
Thật sự là quá mất mặt.
Trước đó là lúc đợi ở sân bay, bây giờ ở trên máy bay cũng như vậy.
Cái tên khốn nạn này không thể tự giác được rằng họ đang ở bên ngoài sao?
Dạ Mạc Thâm nhìn bốn phía dường như mới phản ứng được đây là ở đâu, anh quay đầu lại nhìn vành tai ửng đỏ của Hàn Mộc Tử môi mỏng không nhịn được vểnh lên. "Em gọi anh làm gì?”
Dạ Mạc Thâm vừa hỏi vừa không nhịn được ngáp một cái, nhìn có vẻ như hoàn toàn chưa ngủ đủ giấc.
Sao anh có thể ngủ đủ giấc chứ? Từ lúc lên máy bay đến bây giờ còn chưa được bao lâu, Hàn Mộc Tử nhìn thấy đôi mắt tràn đầy tơ máu của anh thì chỉ có thể nhỏ giọng nói: "Không phải là anh còn chưa ăn cơm sao? Anh ăn một ít đi rồi ngủ tiếp.
Lúc này Dạ Mạc Thâm mới phát hiện ở trước mặt có thêm hai phần đồ ăn.
Ngày thường anh sẽ không đụng tới những thứ này, thế nhưng bây giờ đối tượng gọi anh ăn cơm đổi thành Hàn Mộc Tử, Dạ Mạc Thâm lại đột nhiên cảm thấy thử một lần cũng không tệ. "Được."
Anh trả lời sau đó cùng Hàn Mộc Tử cúi đầu xuống ăn cơm.
Lúc ăn cơm bởi vì ngồi tương đối gần, hơn nữa lại cùng một hàng nên khi Dạ Mạc Thâm quan sát được cô thích ăn loại đồ ăn nào sẽ gặp ở trong chén của mình đưa cho cô.
Một tới hai đi Hàn Mộc Tử liền nhíu đôi mi thanh tú trách cứ anh. "Sao anh lại đưa cho tôi? Anh không thích ăn sao?” "Không phải em thích sao?”Dạ Mạc Thâm hỏi ngược lại rồi liếm bờ môi của mình: "Anh thấy em vẫn luôn ăn."
Hàn Mộc Tử: "... Ai nói tôi thích ăn cái này chứ?" "Em không thích sao?"Dạ Mạc Thâm híp mắt: "Vậy sao em lại ăn cái này trước?" "Tôi muốn ăn đồ ăn ngon cuối cùng”
Dạ Mạc Thâm: "..."
Đây là thói quen gì vậy? Để đồ ăn ngon lại cuối cùng? "Anh không biết sao? Để lại cuối cùng mới có thể càng ngon hơn."Nói xong Hàn Mộc Tử nghĩ đến điều gì đó khỏe miệng khẽ giật: "Không phải là anh cho rằng tôi ăn những thứ kia trước là bởi vì tôi thích, cho nên anh...
Dạ Mạc Thâm khẽ gật đầu lộ ra vẻ khó coi. "Ai biết em lại có thói quen này?”
Hàn Mộc Tử hơ buồn bực đành phải đẩy đồ ăn anh gắp cho sang một bên, ăn đến nỗi quả cực khổ nên cô không muốn ăn. "Em không ăn thì đưa cho anh chứ đẩy sang một bên làm gì?"Dạ Mạc Thâm nhíu lông mày nói. "Anh còn muốn ăn sao?"Hàn Mộc Tử trừng to mắt không thể tin: "Tôi tưởng rằng anh sẽ ghét bỏ...” "Nước miếng trong miệng em anh cũng đã ăn rồi thì còn ghét bỏ cái gì chứ?"Dạ Mạc Thâm không coi ai ra gì mà gắp đồ ăn ở trong chén cô trở lại. . ngôn tình tổng tài
Hàn mộc tử: "...
Cảm giác được ánh mắt của mọi người ở xung quanh lại đưa tới Hàn Mộc Tử quả thực muốn đào một cái hang để chui vào. Một bữa cơm ăn đến nỗi xấu hổ, những người kia cũng vô cùng tò mò sau đó còn liên tục nhìn về phía bên này, có lẽ cảm giác được cô thẹn thùng nên Dạ Mạc Thâm đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt lạnh lẽo sắc bén bắn về phía nhưng người kia như loại tên bắn lên.
Sau khi mấy người nhận được ánh mắt như muốn giết người của Dạ Mạc Thâm thì đành phải nhanh chóng dời ánh mắt giả bộ như chưa từng xảy ra chuyện gì. Hàn Mộc Tử nhằm lại mắt nuốt miếng đồ ăn cuối cùng, trong lồng ngực có cảm giác giống như có một viên đá đè ép xuống.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...