**********
Dường như...
Có vẻ như cô chưa bao giờ nghĩ như vậy. Dù biết anh không thích cô, dù biết theo đuổi anh là một điều vô cùng khó khăn.
Nhưng chuyện này không phải cô đã sớm biết sao? Cô cũng tự cổ vũ mình trước, dù khó khăn đến đâu cũng phải theo đuổi anh.
Một người đàn ông mặt lạnh như anh rất khó theo đuổi.
Không nói đến cô, ngay cả Tô Cửu, người đã từng là thư ký bên cạnh anh lâu như vậy cũng không thể lay động trái tim anh dù chỉ là một chút...
Thư ký.
Đôi mắt của Tiểu Nhan sáng lên và đột nhiên quay lại nhìn Đậu Nhỏ. “Đậu Nhỏ, cháu có yêu quý dì Tiểu Nhan không?” “Hả?"Đậu Nhỏ bối rối nhìn cô, cậu bé không hiểu nhìn dáng vẻ một giây trước là vẻ mặt ủ rũ, nhưng một giây sau lại đột nhiên có sức sống, dáng vẻ tràn đầy tự tin. “Dì nghĩ... có lẽ dì vẫn còn cơ hội! Sau này dì không giúp mẹ cháu làm việc nữa, dì ứng tuyển thư ký tổng giám đốc tập đoàn Hàn thị được không?" Đôi mắt Đậu Nhỏ bỗng trở nên oán hận. “Dì Tiểu Nhan, nếu con không giúp mẹ, không phải mẹ sẽ càng phải bận rộn hơn sao?”“Thằng nhóc thối, chỉ nghĩ đến mẹ con, mẹ của con mà không có dì, cô ấy còn có thể dùng tiền mời người khác. Loại nhân viên như dì tùy tiện tiêu ít tiền là tìm được. Nhưng cậu của cháu thì khác. Nếu dì Tiểu Nhan bỏ lỡ anh ấy, sau này sẽ không có Hàn Thanh thứ hai để dì theo đuổi đâu."
Sau khi nói một tràng, Tiểu Nhan lại cảm thấy mình như kẻ tâm thần. Đậu Nhỏ chỉ là một đứa trẻ năm tuổi, tại sao cô ấy lại muốn nói với cậu bé những điều này? Cậu bé nghe cũng không hiểu!
Nghĩ đến đây, Tiểu Nhan đột nhiên vươn tay vỗ trán: “Quên đi, dù sao dì cũng sẽ không nói cho cháu biết, dù sao đứa nhỏ như cháu không hiểu những điều này, di sẽ đợi mẹ cháu trở về rồi nhắc với cô ấy chuyện này. Chờ dì tóm được cậu của cháu rồi thì tới lúc đó không cần lo gì nữa, dì lại về công ty mẹ cháu giúp đỡ.
Hãy trở lại công ty của mẹ bạn để giúp đỡ.
Nghĩ đến những ngày trong tương lai, biểu cảm và đôi mắt của Tiểu Nhan ngay lập tức trở nên xinh đẹp. Đậu Nhỏ nhìn dì Tiểu Nhan như vậy thì lắc đầu bất lực, cậu nói với giọng điệu già dặn: “Dì Tiểu Nhan, cháu không muốn đả kích dì, đường dài còn gian nan lắm." “Đường dài còn lắm gian nan?"Tiểu Nhan quay đâu nhìn về phía Đậu Nhỏ: "Cháu nghe thấy cái này ở đâu? Học nó khi nào?” "Ơ."Đậu Nhỏ mặt không đỏ, tim không đập: “Cô giáo dạy đó. “Do cô giáo dạy?"Tiểu Nhan liếc mắt nghi ngờ và cắn môi dưới: “Kỳ lạ, không phải cháu học mẫu giáo sao? Vì sao cô giáo dạy những thứ này?" “Lần trước khi cô giáo dạy chúng cháu học bài, cô giáo nói rằng chúng cháu còn rất nhỏ và sau này còn rất nhiều điều để học, nên cô đã dạy chúng cháu thành ngữ này."
Tiểu Nhan nghĩ về điều đó một lúc, cô ấy cảm thấy câu này hình như đã từng được nghe, vì vậy cô ấy gật đầu và không nói gì.
Thấy cô không tiếp tục thắc mắc đề tài này nữa. Đậu Nhỏ cuối cùng cũng cảm thấy nhẹ nhõm, may mắn thay cậu bé đã đã thông minh lấp liếm.
Khi đến cửa, Tiểu Nhan vừa hỏi vừa nhấn mật khẩu: “Cháu nói xem, dì nghỉ việc ở đây hẳn không có vấn đề, nhưng xin việc bên kia, đến lúc đó cậu cháu không đồng ý thì tính sao?"
Chúng ta có thể làm gì?
Đây là sự thật hiển nhiên, cậu của bé dường như không có hứng thú với phụ nữ, dì Tiểu Nhan lại biểu hiện rõ ràng như vậy, nếu dì đến công ty ứng tuyển thư ký tổng giám đốc, có lẽ cậu của bé sẽ tránh không gặp dì.
Chưa nói đến việc thuê cô ấy.
Nghĩ đến đây, Đậu Nhỏ đột nhiên ngước mắt lên và liếc nhìn Tiểu Nhan phía sau đầu với vẻ thương hại.
Di Tiểu Nhan thật đáng thương.
So với Mẹ, Mẹ được một người đàn ông theo đuổi, nhưng dì Tiểu Nhan chẳng những không có ai theo đuổi, còn phải theo đuổi ngược lại người đó, hơn nữa còn theo đuổi một người cực kỳ khó theo đuổi. “Haizz!"
Nghĩ đến điều này, Đậu Nhỏ không thể kìm nén được mà thở dài thườn thượt.
Tiểu Nhan mở cửa ra, nghe tiếng cậu bé thở dài thì cô ấy tò mò hỏi. “Tuổi còn nhỏ, cháu thở dài cái gì? Mau vào đi. Tối nay chúng ta ăn mì sợi nhé được không? “Được, dì Tiểu Nhan!”
Ram!
Sau khi cửa đóng lại, Đậu Nhỏ thay giày ở cửa ra vào, rồi đi dép lê và xách cặp nhỏ lên lầu.
Sau khi lên lầu, cậu bé mở cửa phòng, đặt cặp sách lên bàn, cậu bé quay đầu đi vào phòng của Hàn Mộc Tử, cầm lấy máy tính xách tay của Hàn Mộc Tử trở về phòng.
Sau khi đóng cửa, Đậu Nhỏ mở máy tính lên.
Cậu bé đã cài đặt một định vị trên điện thoại di động của mẹ mình, vì vậy cậu bé có thể kiểm tra vị trí của Hàn Mộc Tử bất cứ lúc nào.
Nhìn thấy mẹ của mình thế mà đang ở sân bay, Đậu Nhỏ chớp đôi mắt như hạt thủy tinh đen, cậu bé suy nghĩ rồi bắt đầu định vị một người khác.
Kết quả cuối cùng cả hai người đều có mặt tại sân
Chao ôi. bay.
Đậu Nhỏ đột nhiên đưa tay ra che miệng cười khúc khích, có phải cậu bé sắp gặp được cha rồi không? Nghĩ đến những gì cha đã làm với mẹ trước đây, Đậu Nhỏ lại khit mai.
Người cha thối, cậu bé vẫn còn rất nhiều chuyện phải tính số với ông ấy.
Thật sự mong mẹ mau chóng làm hòa với cha, sau đó có thể dựa vào thân phận của mình để tống tiền Dạ Mạc Thâm.
Cậu bé sẽ cho ông ấy biết con trai mình lợi hại.
Cũng cho ông ấy biết rằng bắt nạt mẹ sẽ không kết cục tốt đẹp!
Các ngón tay của Đậu Nhỏ lướt trên bàn phím một lúc, rồi vào nhóm trò chuyện của cậu bé. Ngay khi cậu bé xuất hiện, cả nhóm đã bùng nổ.
Béo: “Mẹ ơi! Tôi hình như thấy quỷ rồi!” . ngôn tình hài
Phong Thần: "Giơ móng vuốt, hình như tôi cũng nhìn thấy. Á không được, không được, không được, còn đáng sợ hơn quỷ.
Nhìn thấy dãy bình luận này, Đậu Nhỏ có chút không nói nên lời mà đánh máy.
Tương Đậu: “Tôi biến thành quỷ khi nào vậy?"
Khoai sọ: “Lâu như vậy anh cũng không xuất hiện, sau đó mỗi lần xuất hiện đều giống như u hồn, anh không phải quỷ thì là ai?"
Tương Đậu: “...
Khoai tây chiên: “Tương Đậu, anh rốt cuộc tới rồi, chúng tôi cũng nhớ anh muốn chết, sao anh lại như vậy? Xuất quỷ nhập thần, mấy người chúng tôi còn không thể liên lạc với anh, nếu không anh đưa phương thức liên lạc cho chúng tôi đi."
Cung cấp cho họ thông tin liên lạc của mình? Đậu Nhỏ mím môi mỏng khi nghĩ đến tuổi của mình, rồi tiếp tục gõ.
Tương đậu: "Không! Mẹ tôi không đồng ý!”
Béo: "???"
Khoai sọ: “????”
Phong Thần: "?????"
Khoai tây chiên: “??????"
Hàng loạt dấu chấm hỏi lớn bên dưới bất ngờ hiện lên màn hình, hiện lên tới nửa ngày Đậu Nhỏ không kịp phản ứng.
Phong Thần: "Mẹ nó tôi không nhìn nhầm chứ? Đại ca vừa nói gì? Mẹ anh không đồng ý?"
Khoai tây chiên: “Phụt, tôi sắp chết vì cười, lẽ nào đại ca đến vô ảnh đi vô tung của chúng ta là một người cuồng mẹ? Chỉ nghe theo lệnh của mẹ, loại người không thể tự chủ?"
Khoai sọ: “Có một linh cảm không rõ, đại ca... có phải tuổi của anh còn rất nhỏ không?"
Béo: "Hả? Nói vậy tôi cũng cảm thấy thế, đại ca, không phải cậu mới lớn chứ?" Mới lớn? Đậu Nhỏ chớp mắt mấy cái rồi gõ.
Tương Đậu: "Không phải."
Béo: "Sợ chết đi được, đại ca sao là con nít được? Khoai tây chiên nhà cậu đừng có hù dọa người ta, tôi ghét nhất chính là loại người hùa theo đấy."
Tuy nhiên, khi Béo vừa dứt lời, Tương Đậu lại đánh ra một dòng chữ khác: "Năm nay tôi năm tuổi."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...