Mặc dù Hàn Mộc Tử chưa từng gặp qua mẹ của Dạ Mạc Thâm, thế nhưng bây giờ khi nghe anh nhắc đến, đại khái cô cũng đoán được đó là một người phụ cứng cỏi, đồng thời cũng là một người mẹ vĩ đại.
Rõ ràng đã ly hôn, phát hiện mình mang thai, rõ ràng có thể đi bỏ đứa bé này. Thế nhưng bà ấy vẫn cố gắng sinh đứa bé này không một chút do dự. “Sau đó thì sao?"Hàn Mộc Tử không nhịn được chủ động mở miệng hỏi một câu. "Về sau..."Đôi môi mỏng của Dạ Mạc Thâm khẽ nhếch lên, nhìn như đang cười nhưng trong ánh mắt lại vô cùng chua xót: “Cuộc sống của một mình bà ấy trôi qua rất vất vả, lúc mang thai cơ thể còn không thoải mái, cộng thêm thương tích trên người, mỗi ngày bà ấy đều dựa vào niềm tin để sống." “Tiếp xuống, lại về sau... Sau khi đứa bé được sinh ra, bà ấy một mình nuôi con, cuộc sống càng thêm khó khăn."
Chẳng biết tại sao, Hàn Mộc Tử lại nghĩ đến mình, năm đó sau khi cô với Dạ Mạc Thâm chia tay thì cô ra nước ngoài, trạng thái cũng không khác gì vầy, cái khác là cô có người thân chăm sóc, Hàn Thanh cho cô điều kiện sinh hoạt cực kỳ tốt, về sau còn có Tiểu Nhan ở bên cạnh.
Thế nhưng là lúc ấy cô đã cảm giác khoảng thời gian trôi qua rất khổ sở, hiện tại nghĩ lại, không phía mẹ Dạ Mạc Thâm còn khổ hơn cô gấp mười lần sao?
Cô bỗng nhiên cảm thấy đồng cảm. “Từ nhỏ con của bà ấy đã biết mẹ mình ly hôn, cũng biết cha ruột mình là ai, làm những việc sai trái gì. Đứa bé đó cũng biết sau khi ba mẹ ly hôn, người đàn ông kia đã cưới kẻ thứ ba vào cửa, kẻ thứ ba kia còn mang theo một đứa con trai gả vào nhà họ Dạ, mọi người đều biết người đàn ông kia làm chuyện sai trái gì, nhưng vì sợ thân phận của ông ta cho nên căn bản không có ai dán đứng lên chỉ trích ông ta, ông ta rất ân cần với người phụ nữ ia, mọi người đều nói ông ta là người chồng mẫu mực, ha....
Nói tới đây Dạ Mạc Thâm cười lạnh một tiếng, tiếng cười lạnh lùng đến tận xương tủy.
Một người đàn ông ngoại tình, bởi vì thân phận nên không dám đắc tội, cho nên nó ông ta là một người chồng mẫu mực...
Đây là chuyện đau khổ thất vọng đến mức nào. Hàn Mộc Tử cơ hồ có thể tưởng tượng được sự tuyệt vọng lúc trước của Dạ Mạc Thâm.
Ngay lúc nhỏ anh đã biết được những chuyện này? Vậy làm sao anh có thể khỏe mạnh trưởng thành?
Đột nhiên, Hàn Mộc Tử phần nào hiểu được vì sao năm đó anh lại chán ghét mình như vậy, thậm chí còn dùng giọng điệu gậy gộc nói chuyện với cô. “Có phải cảm thấy loại người này rất không xứng?
Ông ta đã bị báo ứng, lúc ông ta đi máy bay thì xảy ra chuyện, ông ta cùng kẻ thứ ba kia cùng rơi xuống biển.
Hàn Mộc Tử: “ "Sau đó không trở lại nữa."
Trong lúc nói chuyện, hai người đã đi đến một nhà hàng, Dạ Mạc Thâm ôm lấy eo cô, ỏ vẻ ổn thỏa nói: “Ăn ở đây sao?"
Trong lòng Hàn Mộc Tử nghĩ, người này vẫn còn tâm trạng ăn uống à?
Thấy cô không nói gì, Dạ Mạc Thâm thay cô quyết gọi vài thứ, sau đó nằm tay cô đi vào bên trong, hai người cùng tìm chỗ ngồi xuống.
Hàn Mộc Tử không nhịn được hỏi: “Sau khi rơi xuống biển thì sao? ANh trở về nhà họ Dạ như thế nào? “Muốn biết?"Dạ Mạc Thâm liếc cô một cái, đôi môi mỏng hơi nhếch lên: “Cậy ăn cơm trước, ăn xong sẽ nói cho em biết.
Hàn Mộc Tử: “
Người này, khơi dậy lòng hiếu kỳ của cô, kết quả lại không nói?
Nghĩ tới đây, Hàn Mộc Tử liếc nhìn Dạ Mạc Thầm một cái, không nói gì.
Bộ dạng này của cô khiến Dạ Mạc Thâm buồn cười. “Muốn biết như vậy sao?" Hàn Mộc Tử nhìn về phía anh: “Vậy anh sẽ nói tiếp sao?"
Ánh mắt Dạ Mạc Thâm tối lại: “Sau khi ông ta bị rớt xuống biển, ông cụ Dạ bắt đầu phải người gọi anh về. "Cho nên lúc đó anh liền trở về?"Hàn Mộc Tử lại hỏi. “Không có."Dạ Mạc Thâm cong môi lên: "Đối phương để cho anh trở về nhà họ Dạ, nhưng điều kiện là không được đưa mẹ anh trở về, ý là, muốn để anh vứt bỏ mẹ, một mình trở lại nhà họ Lục."
Nghe tới đây, Hàn Mộc Tử không nhịn được trừng to hai måt. “Ý cửa ông cụ Dạ chính là, nếu như anh quay về nhà họ Dạ, vậy tức là phải thoát kỵ quan hệ với mẹ anh, nếu như không thoát đi quan hệ, anh sẽ không được trở về nhà họ Dạ, đúng không?”
Khóe môi Dạ Mạc Thâm nở một nụ cười giễu cợt, khẽ gật đầu. “Con của ông ta chết, trong nhà chỉ còn mỗi một đứa con trai của kẻ thứ ba để lại, ông ta sợ rằng xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn không có người kế thừa nhà họ Dạ, cho nên muốn cướp anh từ bên người mẹ."
Hàn Mộc Tử có chút không nói lên lời.
Lúc ấy anh đến nhà họ Dạ, quan hệ với ông cụ Dạ rất là kém, đừng nói là ông cháu, mối quan hệ giữa hai người bọn họ không khác kẻ thù là bao.
Mà về sau Dạ Mạc Thâm thực sự đến nhà họ Dạ, vậy...
Rốt cuộc phía sau có chuyện gì xảy ra? Anh không đồng ý thoát kỵ quan hệ với mẹ mình, vậy tại sao về sau lại đến nhà họ Dạ, tại sao lại ngồi xe lăn?
Có rất nhiều câu hỏi Hàn Mộc Tử muốn hỏi, nhưng cô lại sợ mình hỏi quá nhiều sẽ khiến trong lòng Dạ Mạc Thâm bị tổn thương, cho nên chỉ có thể chịu đựng, chờ Dạ Mạc Thâm tự mình nói.
Lúc đầu cô cho rằng kinh nghiệm của mình đã gập ghềnh lắm rồi, không ngờ rằng cuộc sống hồi nhỏ của anh còn gập ghềnh hơn.
Bầu không khí yên lặng một lúc lâu, Dạ Mạc Thâm vẫn luôn không mở miệng nói chuyện, Hàn Mộc Tử cũng không dám mở miệng hỏi anh, song phương cứ im lặng như thế, ngay khi Hàn Mộc Tử cho rằng Dạ Mạc Thâm sẽ không mở miệng nói nữa thì giọng nói lạnh lùng của anh lại vang lên. “Bởi vì anh không đồng ý trở về nhà họ Dạ, cho nên... Ông già kia tìm người bức mẹ anh.
Hàn Mộc Tử lập tức ngẩng đầu: “Anh nói cái gì?” Trong lòng của cô vô cùng chấn kinh, đồng tử và sóng mắt khẽ run lên, không ngờ ông cụ Dạ thế mà... Tìm người đến bức tử mẹ của Dạ Mạc Thâm.
Bảo sao ánh mắt của Dạ Mạc Thâm khi nhìn ông ta giống như là nhìn kẻ thù, bảo sao không chừa cho ông ta một chút mặt mũi. “Anh quay về nhà họ Dạ chính là để đoạt lại tất cả mọi thứ."Dạ Mạc Thâm khẽ nhếch môi mỏng, chậm rãi mở miệng, ánh mắt anh mang theo sự u ám vô tận, cuộc hôn nhân năm đó cũng là do bọn họ ép buộc anh
Hàn Mộc Tử: “...
Vừa vặn đúng lúc này nhân viên phục vụ bê đồ ăn lên: "Thưa cô, thưa ngài, mời hai người từ từ thưởng thức." “Ăn gì trước đi.”Hàn Mộc Tử cầm lấy cái dĩa cho thức ăn vào miệng, cảm tưởng nhai thức ăn như đang nhai rơm, không hề có một chút hương vị não, thậm chí còn có một chút khổ.
Là bởi vì cô biết quá khứ của Dạ Mạc Thâm sao? Trong lòng cô thương anh sao?
Hàn Mộc Tử chết lặng ăn thức ăn, Dạ Mạc Thâm ngồi ở đối diện không hề cầm lấy đĩa ăn, mà là nghiêm túc ngồi nhìn cô ăn, ánh mắt nóng bỏng triền miên.
Bỗng nhiên cô không ăn nổi nữa, buông cái đĩa xuống sau đó nói: “Không ăn nữa, chúng ta đi chờ chuyến bay đi.”
Nói xong cô trực tiếp cầm túi xách chuẩn bị đứng dậy rời đi, vừa đi được hai bước thì bị Dạ Mạc Thâm nằm lấy cổ ta. “Đau lòng anh? Cho nên ăn không vô sao?”
Hàn Mộc Tử: “
Cô chịu đựng, chịu đựng, cuối cùng không chịu nổi nữa quay lại nhìn chăm chăm vào anh: “Tại sao anh cứ giả bộ dửng dưng, rõ ràng anh nên tức giận khi xảy ra nhiều chuyện như vậy, không phải sao? Anh giống như là đang nói về chuyện của người khác vậy, còn có tâm trạng dẫn tôi đi ăn, sau khi biết những chuyện này, làm sao tôi có tâm trạng ăn được nữa?" “Em ăn không vô, là bởi vì em đau lòng anh.”Không ngờ rằng Dạ Mạc Thâm không chỉ không tức giận, mà còn cầm tay cô, cúi đầu hôn nhẹ lên lòng bàn tay cô một nụ hôn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...